Đường Băng Vân đỏ mặt, trong lòng thấy rất ngọt ngào. Cô ấy là một người rất kiên cường nên chưa bao giờ thèm để ý đến người đàn ông nào. Cho tới khi Ngô Bình dùng tu vi ở cảnh giới Thần đánh bại một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên là cô ấy, cô ấy đã chịu đả kích nặng nề. Về sau, hai người cùng đi làm nhiệm vụ và tiếp xúc nhiều hơn, cô ấy dần phát hiện Ngô Bình là một kho báu, luôn chứa những điều thú vị.
“Anh không sợ nguy hiểm à?”, Đường Băng Vân hỏi: “Người của Đường Môn còn đáng sợ hơn cả yêu ma đấy! Anh thấy có đáng không?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Chính vì nguy hiểm nên tô mới phải kề vai sát cánh với cô, để bảo vệ cho cô an toàn”.
Đường Băng Vân hừ nói: “Ai tin”.
Ngô Bình thở dài: “Phụ nữ bọn cô toàn nghĩ một đằng nói một nẻo”.
“Biến!”, Đường Băng Vân định đánh Ngô Bình, nhưng anh đã chạy mất.
Hai người náo loạn ra phòng khách.
Chiều hôm nay rất bận rộn, vì cả cửa hàng cầm đồ và sòng bạc cùng khai trương.
Cửa hàng cầm đồ ở tầng 66 đến 70, bên trong có thang máy riêng biệt để đi lên trên.
Khu cầm đồ sẽ được khai trương đầu tiên nên Ngô Bình và Đường Băng Vân đã đi lên tầng 66.
Cửa thang máy mở ra, anh đã nhìn thấy một đại sảnh cổ xưa, các chàng trai tuấn tú cùng các cô nàng xinh đẹp đang bận rộn ở đây.
Ngô Bình và Đường Băng Vân đi ra, họ lập tức dừng hết mọi việc rồi cung kính chào hỏi: “Chào cô chủ, chào cậu Ngô”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chưởng quầy đâu?”
“Ở trong ạ”, một người nói rồi đi trước dẫn đường.
Hai bọn họ đi qua đại sảnh thì thấy một cái quầy dài, nó được làm từ một loại gỗ rất tốt, ngoài ra còn được điêu khắc rất đẹp, dài năm mét rộng một mét. Có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đó, ông ấy để râu, mặc đồ màu đỏ, tóc dài, người gầy khô, mắt trũng xuống, ông ấy đang lật giở sổ sách.
Ông ấy chính là chưởng quầy của cửa hàng cầm đồ, thấy Đường Băng Vân tới, ông ấy vội đứng dậy chào hỏi: “Cô chủ”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Chưởng quầy, nửa tiếng nữa là cửa hàng khai trương rồi, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm nên chúng ta phải hết sức cẩn thận”.
Chưởng quầy: “Xin cô chủ yên tâm, nếu họ muốn lợi dụng nơi này để đối phó Đường Lâu thì nhầm to rồi. Tôi đã làm nghề này hơn 50 năm, nhưng chưa sai sót bao giờ”.
Đường Băng Vân cười nói: “Chúng tôi biết rõ năng lực của ông rồi, à đây là Ngô Bình, chồng sắp cưới của tôi”.
Chưởng quầy vội chắp tay: “Chào cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Chưởng quầy đừng khách sáo!”
Sau đó, anh tiện miệng hỏi: “Cửa hàng vừa khai trương, đã có nhiều khách chưa?”
Tiêu Tam Nhãn đáp: “Thưa cậu, cửa hàng này đã kinh doanh ở Thiên Kinh nhiều năm nên có một lượng khách ổn