“Các người làm gì thế hả? Có định quay nữa không? Không thì về hết đi”, ông ta gào lên rất to.
Tên có râu chạy ngay tới rồi chỉ vào Ngô Bình: “Đạo diễn, anh ta nhận mình quen sếp Vệ, sau đó còn bảo Mã Ngọc Phụng hạ độc Lâm Băng Tiên”.
Cô gái tên là vội tủi thân nói: “Đạo diễn, anh ta như bị điên ấy, anh mau cho người vào đuổi anh ta ra ngoài đi”.
Dù đạo diễn đang rất bực, nhưng vẫn còn minh mẫn. Sau khi nghe thấy chuyện hạ độc, ông ta bình tĩnh lại hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Ngô Bình: “Chào đạo diễn, tôi là bạn của Lâm Băng Tiên, có người đã bỏ độc vào phấn trang điểm của cô ấy, tôi nghi là do Mã Ngọc Phụng làm. Tôi đã gọi cho Vệ Thanh Ảnh rồi, cô ấy đang trên đường tới”.
Đạo diễn hơi bất ngờ, người có thể gọi điện bắt Vệ Thanh Ảnh tới chắc chắn có thân phận không bình thường. Ông ta không còn tỏ vẻ giận dữ nữa mà nói: “Sắp quay rồi, giờ các người làm vậy thì có định để chương trình phát sóng nữa không?”
Ngô Bình: “Ghi hình là chuyện rất quan trọng, nhưng đầu độc là chuyện liên quan đến pháp luật rồi, tôi có quyền yêu cầu các ông dừng quay để phối hợp điều tra”.
Ngô Bình giơ chứng nhận từ bộ an ninh trật tự của mình ra, đạo diễn cầm lấy xem rồi cả kinh.
Ông ta nhìn Ngô Bình rồi hạ giọng: “Hay anh cứ cho ghi hình trước được không? Các giám khảo đang chờ bên ngoài rồi, giờ mà ngừng quay thì tôi biết ăn nói với họ thế nào”.
Ngô Bình: “Ông bảo họ chờ thêm một lát”.
Đạo diễn bó tay, đành ra ngoài nói chuyện với các giảm khảo. Trong lúc đó, Mã Ngọc Phụng đã sợ đến mức tái mặt.
Mười phút sau, Vệ Thanh Ảnh đã tới, cô ấy xin lỗi Ngô Bình ngay: “Xin lỗi anh Ngô, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, Băng Tiên không sao chứ?”
Ngô Bình: “May mà tôi phát hiện kịp thời, không thì hậu quả khó lường”.
Tên có râu đần mặt ra, sếp Vệ còn khách sáo với Ngô Bình như vậy, rốt cuộc anh là ai?
Mã Ngọc Phụng ngồi đực ra, toàn thân run rẩy, cô ta biết mình xong đời rồi. Các thí sính nữ khác cũng đang thì thầm to nhỏ với vẻ sửng sốt.
Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, Vệ Thanh Ảnh nhìn Mã Ngọc Phụng: “Nếu giờ cô nhận lỗi thì tôi còn cứu được”.
Mã Ngọc Phụng bật khóc: “Sếp, tôi sai rồi!”