“Trưởng nhóm à, chuyện gì mà phải nói riêng thế?”, Dương Đoạn thẳng thắn hỏi anh.
Ngô Bình hỏi lại đối phương: “Dương Đoạn, anh đã thăng lên Tiên Thiên vào lúc nào?”
Dương Đoạn ngẫm nghĩ: “Hơn ba năm rồi. Trưởng nhóm phát hiện được chuyện gì à?”, Ngô Bình là thần y, anh hỏi thế khiến Dương Đoạn thấy hơi căng thẳng.
Ngô Bình gật đầu: “Ba năm mà anh vẫn luyện hình, hơn nữa còn không có tiến triển gì. Chuyên này chứng tỏ cách tu hành của anh đã sai”.
Dương Đoạn gãi đầu: “Trưởng nhóm à, nhà họ Dương chúng tôi là gia tộc võ lâm. Tổ tiên tôi có một bộ pháp môn tu hành, nhưng do trong tổ tiên chưa từng xuất hiện tu sĩ Tiên Thiên, nên không để lại kinh nghiệm tu hành”.
Ngô Bình cười hỏi: “Anh không bái sư à?”
Dương Đoạn lắc đầu: “Tôi tự mày mò thôi. Trưởng nhóm à, tôi luyện sai ở đâu vậy?”
Ngô Bình cười bảo: “Pháp không dễ truyền. Nhưng hai người là cấp dưới của tôi, nghĩa vụ của tôi đã giúp hai người nâng cao thực lực. Mỗi một câu, một chữ mà tôi sắp nói sẽ vô cùng quan trọng đối với hai người. Hãy nghe và ngẫm thật kỹ. Vì tôi chỉ nói một lần thôi!”
Dương Đoạn và Lâm Bạch đều không phải kẻ ngốc, lập tức phấn khởi dỏng tai lên nghe.
Ngô Bình tiếp tục: “Tiên Thiên chia thành Bão Đan, Luyện Hình, Sinh Niệm, Đan Thành, Linh Cảm, mỗi cảnh giới đều có cách luyện tâm pháp tương ứng…”
Anh chỉ mới nói vài phút, song Dương Đoạn và Lâm Bạch đều đã nghiêm túc lắng nghe. Vì họ biết, Ngô Bình đang thắp ngọn đường soi sáng trên con đường tu hành của họ!
Có thể nói, sự chỉ điểm của Ngô Bình đã giúp cả hai có triển vọng thăng cấp thành Địa Tiên!
Ngô Bình quả thật chỉ nói một lần. Hơn một giờ sau, anh hỏi: “Đã nhớ chưa?”
Lâm Bạch và Dương Đoạn gật đầu: “Chúng tôi nhớ rồi, trưởng nhóm!”
Dứt lời, cả hai đứng dậy và khom người trước Ngô Bình một cách cung kính, thậm chí có thể nói là kính nể! Cuối cùng họ đã hiểu vì sao Ngô Bình lại tu hành nhanh và sở hữu năng lực mạnh đến vậy!
Ngô Bình điềm nhiên đón nhận, cười bảo: “Đứng lên đi. Nghiền ngẫm nhé, rồi lát nữa đi ăn”.
Khi anh ra ngoài, Hồng Chiến đã chờ ngay gần đó. Anh ta vội vã tiến lại gần: “Sư thúc tổ, sư phụ của đệ tử đến rồi ạ”.
Ngô Bình nói: “Ồ, nhanh vậy sao?”
Hồng Chiến đáp: “Biết sư tổ sắp đến, sư phụ đã lập tức về ngay”.