“Võ Vương nhất phẩm là giao viên có cấp bậc cao nhất ở hiện tại rồi, mình khó mà đối phó cậu ta được rồi”.
“Cứ để cậu ta đắc ý đi, thiếu gì người muốn giết cậu ta đâu, không cần chúng ta động tay! Hơn nữa, Liên Thành Tượng cũng có kế hoạch rồi, cậu ta mà đi thì biết tay”.
Trên đường đến chỗ của viện trưởng, người thanh niên nói: “Tôi giới thiệu nhé, tôi là Liên Thành Tượng”.
Ngô Bình: “Anh là nhân viên của học viện à?”
Liên Thành Tượng: “Tôi phụ trách kiểm tra thôi. Tôi là người của Tiên Giới, à hình như anh không biết viện trưởng đúng không?”
Ngô Bình: “Viện trưởng mới có lai lịch thế nào?”
Liên Thành Tượng: “Viện trưởng là một Thiên Tôn ở Tiên Giới, mọi người hay gọi là Long Tượng Thiên Tôn, tu vi cảnh giới Kim Tiên bán bộ. À, viện trưởng còn là cháu ruột của Đại Thiên Tôn đấy”.
Ngô Bình: “Ra là thế”.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến một rừng trúc, bên trong có một ngôi nhà bằng trúc, trước nhà trồng khá nhiều hoa cỏ.
Liên Thành Tượng đi đến gần nhà rồi gọi: “Cậu ơi”.
Ngô Bình ngạc nhiên nhìn anh ta, thì ra Liên Thành Tượng là cháu bên ngoại của viện trưởng, bảo sao tu vi không cao mà được làm việc ở đây.
Có người nói từ vọng từ trong nhà ra: “Vào đi”.
Liên Thành Tượng cười nói: “Thầy Ngô, mời vào, tôi chờ ở đây thôi”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó mở cửa đi vào.
Tầng một của ngôi nhà có rất nhiều giá gỗ, bên trên có dược liệu, cổ tịch, đồ cổ, nhưng không có người.
Ngô Bình không lên tiếng mà đứng chờ trong phòng khách. Vài phút sau, anh vẫn không thấy có động tĩnh gì nên mới nói: “Viện trưởng, tôi là Ngô Bình, có việc muốn gặp ạ”.
Song vẫn không có ai đáp lời, trong lúc anh đang đắn đo thì chợt có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, có người lạnh giọng nói: “Người đâu, có kẻ đột nhập vào nhà trúc của viện trưởng để cướp bí tịch, người đâu rồi”.
Ngô Bình sa sầm mặt, lập tức biết mình đã bị tay Liên Thành Tượng kia lừa, anh bước nhanh ra ngoài thì thấy đã có một tốp giáo viên đứng bên ngoài, trong số đó còn có cả viện phó.
Liên Thành Tượng tức giận nói: “To gan, dám ăn cắp đồ của viện trưởng”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Liên Thành Tượng, hôm nay anh tính kế tôi, sau này tôi sẽ chém anh, cho thần hồn của anh xuống âm phủ, vĩnh viễn không thể đầu thai”.
Liên Thành Tượng cười lạnh: “Nghĩ cách cứu mình trước đi, tôi có thể giết anh tại chỗ vì tội ăn cắp đồ của viện trưởng”.
Ngô Bình nói: “Thế ư? Anh ra tay thử tôi xem, tôi đảm bảo anh sẽ đi chầu diêm vương đầu nước”.
“Hỗn láo!”
Một giọng nói vọng từ trên cao xuống, sau đó có một tia sáng loé lên, một người đàn ông mặc áo bào màu vàng xuất hiện.
Ông ta vừa đến, nhóm Liên Thành Tượng đã đồng thanh chào: “Viện trưởng”.