Anh ta biết quá rõ về Ngô Bình, võ tông truyền kỳ, vừa mới ra tay đã đánh bại cao thủ Võ Vương nhất phẩm!
Anh chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Thì ra là thầy Hà, hân hạnh”.
Hà Trí Tân vội vàng nói: “Không dám, anh cứ gọi tôi Tiểu Hà là được rồi”.
Ban đầu Chu Bột coi thường Ngô Bình là vì trước kia Lâm Băng Tiên chỉ kể anh là một bác sĩ, gia đình có chút sản nghiệp nho nhỏ chứ không kể về những chuyện khác.
Nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy con gái của mình thật tinh mắt, kiếm được hẳn một anh bạn là giáo viên của học viện Võ Đạo!
Ông ta lập tức cười phá lên: “Không ngờ Ngô Bình cậu lại là giáo viên của học viện Võ Đạo, tiền đồ sáng lạn lắm đấy!”
Anh đáp: “Chú Chu quá khen rồi”.
Chu Bột còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Băng Tiên cản trở. Cô ấy kéo Ngô Bình ngồi vào ghế, vui vẻ nói: “Em cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại anh nữa”.
Anh tò mò hỏi: “Băng Tiên, hồi trẻ bố em đã gặp phải chuyện gì vậy? Anh thấy tu vi của ông ấy không yếu đâu”.
Lâm Băng Tiên không khỏi cảm thán: “Nhắc tới chuyện này em cũng thấy hơi xấu hổ. Lúc đó đúng là bố em đã tới Nam Dương, còn gặp được phu nhân Ngọc Diện ở đó”.
“Phu nhân Ngọc Diện là ai?”, với anh mà nói đây là một cái tên hoàn toàn xa lạ.
Cô ấy đáp: “Bà ta là một nữ tu sĩ rất mạnh, pháp lực cao cường. Bố em chỉ là người tình của bà ấy mà thôi”, cô ấy cúi đầu tỏ vẻ khó xử.
Ngô Bình nghe xong không khỏi bất ngờ, thì ra còn có chuyện như vậy.
“Còn mẹ em thì sao?”, anh không khỏi lo lắng cho mẹ cô ấy là Lâm Mỹ Kiều.
Lâm Băng Tiên thở dài kể lể: “Mẹ em chỉ có thể cam chịu mà thôi. Bây giờ bố em cũng chỉ dám lén lút đi gặp mẹ em để không chọc giận tới phu nhân Ngọc Diện”.
Ngô Bình vẫn rất lạ lẫm với cái tên phu nhân Ngọc Diện này, định tìm người hỏi thăm để xem có giúp được Chu Bột hay không.
Đúng lúc ấy, đám người trong sảnh tiệc loạn hết cả lên. Anh không khỏi ngước mắt nhìn theo, chỉ thấy hai chàng trai đang sóng vai đi vào. Còn các cô gái có mặt tại đây đều trở nên kích động, cắm đầu lao tới như con thiêu thân chỉ muốn tới gần đối phương hơn nữa.
Ngô Bình nhìn ra được khí tức của hai người này rất mạnh mẽ, cho dù không phải thiên tài bẩm sinh thì cũng có chỗ hơn người.
Chu Bột thấy tình hình như vậy cũng định đẩy con gái qua đó. Nhưng sau một hồi nghĩ ngợi, ông ta quyết định từ bỏ ý định. Dù sao ông ta thấy thân phận của Ngô Bình cũng đã không tồi rồi, làm người không nên quá tham lam.
Lâm Băng Tiên thấp giọng giới thiệu: “Bọn họ là cậu chủ Long và cậu chủ Kiếm trong tứ đại công tử của Long Kinh, đều có thân phận cao quý. Hôm nay bố em đưa em tới đây vốn là để gặp gỡ bọn họ”.
Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Cái danh tứ đại công tử Long Kinh này là ai đặt cho vậy?”
Cô ấy đáp: “Em không biết, chỉ thấy ai cũng nói như vậy”.
Cậu chủ Kiếm cố gắng đi tới giữa sảnh tiệc trong sự chen lấn xô đẩy của các cô gái mê trai. Huyền Ngạo Thiên Quân cũng tự mình tới tiếp đón: “Vô cùng vinh hạnh được đón tiếp hai cậu chủ!”
Cậu chủ Kiếm mặc đồ màu xanh, đẹp trai ngời ngời. Hắn ta mỉm cười nói: “Thiên Quân không cần câu nệ lễ nghi. Nghe nói tối nay có người đấu giá bảo bối phải không?”
Huyền Ngạo Thiên Quân mỉm cười trả lời: “Đấu giá sắp bắt đầu rồi”.