Cậu lại nhìn thoáng qua xung quanh rồi nói: "Cháu đi dạo xung quanh một lát, bác Cổ cứ tự nhiên".
"Được. Tôi về nhà họ Cổ trước, nếu có tin tức sẽ báo ngay cho cậu", Cổ Kiếm Nam nói xong bèn tạm biệt rồi rời đi.
Ngô Bình đi bộ từ trên núi xuống, đi được một đoạn đã thấy một con đường nhỏ lát đá do con người xây dựng, cậu bèn men theo nó đi xuống. Đi đến lưng chừng núi thì bỗng nghe thấy cách đó không xa có tiếng động, vừa quay đây đã thấy một thiếu niên và một cô gái trẻ đang luyện quyền trong mảnh đất trống.
Thiếu niên luyện một bộ quyền, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô gái lập tức chỉ ra sự thiếu sót của cậu ta rồi bảo cậu ta luyện lại lần nữa.
Tuy cách cả mấy chục mét, nhưng thị lực của Ngô Bình rất mạnh, vừa nhìn đã nhận ra cơ thể thiếu niên kia có vấn đề, quyền pháp đang luyện cũng có sai sót. Nếu cậu ta cứ tiếp tục luyện thì chắc chắn sẽ hủy hoại cơ thể.
Cậu lắc đầu bước tới.
Thiếu niên nghe thấy có người đến thì dừng lại, cảnh giác nhìn về phía Ngô Bình. Cô gái kia cột tóc đuôi ngựa, mắt ngọc mày ngài, trên người toát ra một vẻ hiên ngang.
Ngô Bình đứng ngoài mấy chục bước cười nói: "Đang luyện quyền hả?"
Cô gái hỏi: "Anh có gì chỉ giáo à?"
Ngô Bình: "Tôi thấy thiếu niên kia luyện quyền không đúng lắm nên tới nhắc nhở một câu".
Thiếu niên ương bướng, vừa nghe lập tức cảm thấy không phục, hừ một tiếng nói: "Anh nói tôi luyện quyền không đúng? Anh có biết đánh quyền không vậy?"
Ngô Bình cũng không giận: "Cơ thể của cậu có vấn đề, nên không thể luyện loại quyền pháp đó".
"Nói bậy! Cơ thể của anh mới có vấn đề đó!"
Ngô Bình hết sức bất đắc dĩ nói: "Cậu đã không tin, vậy tạm biệt!", cậu nói xong định xoay người rời đi.
Cô gái kia lại như nghĩ đến gì đó, bỗng gọi cậu lại: "Đợi đã!"
Ngô Bình dừng lại hỏi: "Có chuyện gì hả?"
Cô gái chắp tay hỏi: "Anh trai, anh nói cơ thể của em trai tôi có vấn đề thì không biết có thể nói kỹ hơn được không?"
Ngô Bình xoay người lại nói: "Cậu ta trời sinh mạch tượng khác biệt, kinh mạch không giống người thường. Nếu cứ Cổ gắng luyện bộ quyền pháp cô dạy thì kinh mạch trên chân sẽ bị sai vị trí và tẩu hỏa nhập ma".
Sau đó, cậu hỏi thiếu niên: "Có phải khi cậu luyện bộ quyền pháp kia thì cảm thấy không dùng được lực. Giống như câu lái một chiếc xe 200 phân khối, nhưng chỉ có thể chạy được 50 phân khối đúng không?"
Cách hình dung ấy cực kỳ chính xác, thiếu niên không khỏi gật đầu hỏi: "Sao anh biết?"
Ngô Bình: "Tôi còn biết mỗi lần cậu luyện công sẽ đau bụng, đầu óc cũng không được tỉnh táo. Đó là lý do tại sao cậu luyện quyền một hồi đã toát mồ hôi".
Thiếu niên vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía cô gái.
Cô gái cúi gập người với Ngô Bình: "Anh trai tinh tường ghê, cơ thể em trai tôi đúng là có chút vấn đề. Anh có thể liếc một cái đã nhận ra thì không biết có cách nào trị được không?"
Ngô Bình cười nói: "Đây cũng không coi như cái gì xấu, chỉ là kinh mạch khác người thường thôi. Chỉ cần khi luyện công điều chỉnh một số chi tiết thì cũng không đáng lo".
Ánh mắt cô gái sáng lên: "Xin anh hãy giúp em trai tôi!", cô gái nói xong định cúi gập người với Ngô Bình.
Ngô Bình lắc mình né tránh, nhàn nhạt nói: "Cô không cần khách sáo như vậy. Dù sao tôi cũng đang rảnh, dạy cậu ta luyện cũng được".
Kế tiếp, cậu bắt đầu dạy thiếu niên cách luyện quyền và vận công. Cậu trực tiếp điều khiển chân khí đi một vòng trong cơ thể thiếu niên, sau đó chẳng mấy chốc đã dạy xong.