Nổi tiếng ư? Ngô Bình nói: “Cô ấy tên là Thiên Tuyết Linh Kiều, giờ chắc chưa có tiếng tăm gì, nhưng không lâu nữa, cô ấy sẽ trở thành người nổi tiếng thôi”.
Tiểu Vũ cười nói: “Thế thì mình chờ thêm đi ạ, hoặc anh Ngô hãy biến thành người nổi tiếng trước, như thế thì cô ấy cũng dễ tìm thấy anh”.
Ngô Bình thấy cũng có lý nên cười nói: “Cũng đúng”.
Hơn một tiếng sau, Mã Bảo Ngọc đã quay lại cùng với rất nhiều dược liệu, thậm chí có nhiều loại Ngô Bình còn không mua được ở cửa hàng. Tuy trình độ luyện đan của Mã Bảo Ngọc rất bình thường, nhưng nhiều năm qua đã kiếm được không ít tiền và quen biết khá nhiều người. Vì thế, hầu hết mọi người ở thành Vân Đô đều phải nể mặt ông ta.
Ngô Bình kiểm tra dược liệu thì thấy có vài loại có chất lượng rất tốt, nhưng vẫn thiếu loại mang tính đột phá.
Hình như đã trông thấy vẻ thất vọng của Ngô Bình nên Mã Bảo Ngọc nói: “Tiên sinh, có nhiều yêu quái cấp tám hay thậm chí là cấp chín sống ở trong thành, chúng giữ nhiều dược liệu quý lắm, nhưng tiểu nhân không luyện chế được đan dược mà chúng cần. Nếu tiểu nhân có thể luyện chế được thì có thể lấy được dược liệu của chúng”.
Ngô Bình: “Thế chúng cần đan dược gì?”
Mã Bảo Ngọc lấy một phương thức luyện đan ra rồi đưa cho Ngô Bình, anh nhìn qua thì thấy đây là một loại thuốc mở các rào cản trong cơ thể, thích hợp cho yêu quái sử dụng, mà cũng có công dụng nhất định với con người.
Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bọn yêu quái ấy là gì?”
Mã Bảo Ngọc: “Một con Hùng quái cấp chín, trước kia nó hỏi tiểu nhân có luyện chế được đan dược này không, tiểu nhân thấy khó quá nên bảo tạm thời chưa luyện được, cần thêm thời gian để chuẩn bị”.
Ngô Bình: “Có nghĩa là ông cũng chưa từ chối”.
Mã Bảo Ngọc gật đầu: “Tiểu nhân sợ từ chối thẳng thì sẽ bị nó ăn thịt nên mới lấp lửng như vậy”.
Ngô Bình: “Ông đến tìm nó và bảo ông có thể luyện chế được rồi”.
Mã Bảo Ngọc gãi đầu với vẻ lo lắng: “Tiên sinh, nếu tiểu nhân đi thì phải luyện chế được đan dược mà chúng cần, không thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Bình: “Yên tâm, tôi có thể luyện chế đan dược này, hơn nữa còn có cấp bậc cao cơ. Nhưng ông hãy yêu cầu nó đưa năm phần dược liệu, cứ bảo ông chưa chắc lắm nên cần mới cần nhiều”.
Mã Bảo Ngọc: “Được ạ, chắc chắn nó sẽ đồng ý thôi, thậm chí còn thưởng thêm ấy”.
Ngô Bình: “Còn đan dược nào nữa không?”
Mã Bảo Ngọc lấy thêm ba phương thức luyện đan nữa ra, đây đều là đan dược mà yêu quái yêu cầu, Ngô Bình xem xong thì cười nói: “Ông đi tìm bốn con luôn rồi lấy dược liệu đi, trong vòng ba ngày tôi sẽ trả đủ hàng”.
Mã Bảo Ngọc: “Vâng, tiểu nhân đi ngay ạ”.
Sau đó, Ngô Bình đã củng cố ti và thử tu luyện chút pháp thuật. Có pháp lực rồi thì anh có thể thi triển pháp thuật, trước đó anh đã học 120 loại chú thuật, mỗi chú thuật ứng với một pháp thuật, muốn luyện hoá hết chúng thì cần một khoảng thời gian.
Anh luyện ba loại pháp thuật bổ trợ cho luyện đan, đang định luyện tiếp cái thứ tư thì Mã Bảo Ngọc đã quay về.
Ông ta dẫn theo một tốp người cầm đủ các loại dược liệu trong tay, sau đó mừng rõ nói: “Tiên sinh, dược liệu đây rồi”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Để tôi kiểm tra”.
Anh xem kỹ từng loại, quả nhiên đều là dược liệu quý.