Thuốc biến đổi gen trước đó anh cho các long vệ dùng được gọi là thuốc số 1, bây giờ anh nghiên cứu ra cái này gọi là thuốc số 2.
Chế tạo thuốc số 2 khó khăn hơn thuốc số 1, mất hơn hai tiếng mới hoàn thành. Ngô Bình bỏ thuốc số 2 vào ba mươi cái bình nhỏ, mỗi một bình thuốc có thể cho một người trưởng thành sử dụng.
Anh chuẩn bị đưa mấy lọ thuốc này cho người bên cạnh dùng, chẳng hạn như Hoàng Tử Cường, Tạ Phi… Dùng xong thực lực của họ có thể tăng lên, thuốc còn dư có thể dùng để bồi dưỡng nhân tài trong nội bộ Thiên Long.
Đến tối, Ngô Bình gọi Hoa Giải Ngữ đến hỏi: “Thuốc biến đổi gen cấp SSS trên thị trường bán với giá thế nào?”
Hoa Giải Ngữ đọc tài liệu rồi nói: “Long chủ, hiện nay chúng ta chỉ có thể mua được thuốc biến đổi gen cấp S ở chợ đen, giá bán tầm khoảng ba tỷ đến năm tỷ đô la. Nhưng chúng ta có tình báo nói là chúng ta có thể mua được thuốc biến đổi gen cấp SS từ vài thế lực, giá bán từ hai mươi tỷ đến ba mươi tỷ đô la. Còn cấp SSS, chúng ta thiếu trí lực, nhưng người của chúng ta đoán giá của loại thuốc này ít nhất cũng hơn một trăm tỷ đô la”.
Anh cầm hai mươi bình thuốc biến đổi gen ra nói: “Đây là thuốc cấp SSS, tôi sẽ bán cho Thiên Long theo giá của thuốc cấp SS”.
Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, anh làm thế có phải là hơi lỗ không? Thuốc mà hai mươi long vệ dùng đều là loại này sao?”
Ngô Bình: “Thuốc họ dùng là thuốc biến đổi gen cấp SSSS+, tốt hơn loại này nhiều”.
Hoa Giải Ngữ ngây người: “Long chủ, vậy chẳng phải anh bị lỗ nặng rồi sao?”
Ngô Bình nói: “Không lỗ đâu. Suy cho cùng, chức trách của long vệ là bảo vệ tôi và gia đình tôi, họ cũng cực kỳ trung thành với tôi nữa. Tôi rất vui lòng bồi dưỡng họ. Về lô thuốc biến đổi gen này, tôi sẽ bán cho Thiên Long với giá rẻ hơn.”
Hoa Giải Ngữ cười khổ: “Hai mươi chai thuốc gen, dù mỗi chai có giá ba mươi tỷ đô thì cũng là sáu trăm tỷ rồi. Thiên Long không mua nổi”.
Ngô Bình nhớ lại, ngân sách về tài nguyên tu hành năm ngoái của Thiên Long chỉ có hơn một trăm tỷ đô, con số này còn cách sáu trăm tỷ rất xa.
Anh thở dài: “Thế thì lấy giá rẻ hơn chút nữa, mười lăm tỷ một chai, tổng cộng là ba trăm tỷ đô. Thiên Long có thể thanh toán theo đợt, mỗi năm một trăm tỷ đô. Thế này được rồi chứ?”
Hoa Giải Ngữ cười nói: “Tất nhiên là được! Thủ lĩnh, hai mươi chai thuốc biến đổi gen này nên phân chia thế nào ạ?”
Ngô Bình đáp: “Thực lực của tầng lớp cốt lõi trong Thiên Long cần được nâng cao. Như vậy đi, lô thuốc gen này sẽ chia cho đội trưởng các đội và thành viên Thiên Long tuyến một”.
Hoa Giải Ngữ gật đầu: “Vâng. Tôi sẽ lập danh sách để thủ lĩnh kiểm tra nhanh nhất có thể”.
Ngô Bình nói: “Được, cô đi đi”.
Các long vệ vẫn đang luyện tập. Ngô Bình bảo họ dừng: “Được rồi, nghỉ một lát đi”.
Long vệ lập tức dừng lại, ai cũng ngồi thẳng tắp.
Đúng lúc này, Trần Tố của đội Bắc Mỹ vội vàng chạy đến, trên vai có một vết thương sâu đến mức thấy cả xương. Ông ấy hét to: “Thủ lĩnh! Đoàn kỵ sĩ Đệ Tam của Mễ đã xâm lược biên giới, phe ta bị tổn thất nặng nề!”
Ngô Bình cau mày: “Mễ muốn làm gì?”
“Tạm thời chưa rõ. Có điều nhìn hướng hành động của họ thì có lẽ muốn tiến vào Thiên Kinh!”
Ngô Bình cười khẩy: “Thật ngạo mạn!”