Rời khỏi cung điện, anh lại đến trong phế tích. Khi đi vào trong, anh và Hắc Tướng từng nói chuyện với nhau, anh có hỏi nó về nguồn gốc của phế tích, tại sao lỗi vào Thái Chân Môn lại đặt ở nơi này.
Hắc Tướng nói rằng phế tích này từng do Thái Nhất Môn - một thế lực rất mạnh ở Đại Ngũ Hành Giới xây nên. Thái Nhất Môn đã từng rất mạnh, nếu các đệ tử trong môn phái đến vũ trụ chính, thậm chí sẽ rất được chào đón.
Năm đó Thái Nhất Môn vẫn còn chiêu nạp đệ tử trong vũ trụ chính, lập ra môn phái, thậm chí rất nhiều thiên tài ở vũ trụ chính cũng lần lượt gia nhập Thái Nhất Môn, lấy làm tự hào khi trở thành đệ tử của Thái Nhất Môn.
Nói đến đây thì cũng phải nói đến việc Đại Đế Thái Chân cũng có chút liên quan với Thái Nhất Môn lúc đầu, truyền thừa của ông ấy chủ yếu đến từ sách cổ của Thái Nhất Môn, ông ấy cũng từng một lần nghĩ mình là người của Thái Nhất Môn.
Sau đó ông ấy bị người ta bao vây tấn công mà chết, thậm chí cũng không quên đi Thái Nhất Môn, thế là giấu truyền thừa ở đây.
Hắc Tướng còn nói trong phế tích của Thạch Môn còn che giấu rất nhiều bí mật, năm đó Đại đế Thái Chân gặp bất ngờ ở đây.
Đi khỏi đây một thời gian, anh định quay về trước đi hết chuyến đó, sau đó quay lại đây cũng không muộn.
Sau khi quyết định xong, anh đi về phía lối ra. Khi đi ngang qua một khu vườn đổ nát, đột nhiên có ba người rơi xuống từ phía đối diện, khí tức của khí tức trên người ba người này rất mạnh, nhìn thoáng qua đều có thể biết là tu sĩ của vũ trụ chính.
“Nơi này có một nô tài”, một thiếu niên mười sáu tuổi trong đó chỉ vào Ngô Bình nói.
Ngô Bình hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Này,phỉ phui cái miệng cho sạch đi”.
Vừa nghe Ngô Bình dám cãi lại, một thanh niên đồ xanh bên trái thiếu niên hừ một tiếng: “Cái thứ không biết sống chết, dạy dỗ một chút mới biết ngoan ngoãn”.
Nói rồi hắn giơ tay phải lên, một luồng kiếm quang màu xám đánh tới. Ngô Bình không hề sợ hãi khi đối mặt với kiếm quang này, anh giơ tay lên đỡ, bí lực lan ra trong lòng bàn tay đỡ được kiếm quang đó.
Kiếm quang liều mạng vùng vẫy nhưng dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Ngô Bình. Người đàn ông mặc áo xanh biến sắc, tay phải lấy một lá bùa ra rồi hất tung về phía Ngô Bình.
Nhìn thấy lá bùa đó, Ngô Bình biết uy lực của nó rất lớn, anh lập tức lấy sát bùa mà lão tổ Thái Chân cho ra, ra sức tung nó ra.
Bùa quang lóe sáng, một luống kiếm quang màu tím vàng bay ra từ trong lá bùa, chém về phía người đàn ông áo xanh. Người đàn ông áo xanh cảm nhận được sự uy hiếp của sát quang bèn hét lớn lên, sau đó đổi một lá bùa hộ thân.
Bùa quang lóe sáng, một màn sáng bao phủ lấy mấy người đó, kiếm quang màu tím vàng chém trúng màn sáng, màn sáng lập tức vỡ nát, kiếm quang rơi xuống chém trúng đầu của người đàn ông áo xanh, sau đó quay lại vào trong sát bùa.
Lá bùa này có thể sử dụng trong nhiều lần, chỉ là thời gian sử dụng phải cách nhau khá lâu.
Người áo xanh vừa ngã xuống, thiếu niên hoảng loạn đến mức sắc mặt trắng bệch, hét lên một tiếng: “Mày dám giết sư huynh của tao, mày có biết bọn tao là ai không?”
“Người đã chết rồi thì thân phận có tôn quý đến mức nào còn có tác dụng gì sao?”, Ngô Bình lạnh lùng nói.
Một thanh niên áo trắng khác sầm mặt nói: “Nô tài chết tiệt này, bọn ta là đệ tử của Huyền Kiếm Môn…”
Hắn còn chưa nói hết câu, sức mạnh bên trong lá bùa Tiên mà Ngô Bình sử dụng lúc nãy hợp lại với pháp lực của anh hóa thành một bàn tay lớn đánh về phía đối phương.