Hướng Chính Nhất tò mò hỏi: “Ấn gì cơ ạ?”
Ngô Bình nói: “Tôi đang bảo ấn trong tranh đẹp quá, sao nhà ông lại có những bức tranh này?”
Hướng Chính Nhất đáp: “Tôi cũng không rõ, nhà tôi nhiều đồ lắm”.
Ngô Bình không xem nữa mà cất bốn bức tranh ấy vào trong nhẫn rồi nói: “Ông Hướng, ông đừng đau lòng, tôi chỉ chọn thêm một món đồ nữa thôi”.
Nghe thấy Ngô Bình chỉ chọn thêm một món nữa, Hướng Chính Nhất thở phào một hơi rồi cười nói: “Cậu Ngô, cậu cứ chọn thoải mái đi”.
Ngô Bình nhìn về phía xa, có một tảng đá dài đứng thẳng, nó cao gần hai mét, một người không thể ôm hết được, bề mặt có màu đỏ, rất trơn bóng.
Anh nhìn xuyên thấu xong thì phát hiện bên trong tảng đá có một thứ hình người, hình như còn dấu vết của sự sống. Nhưng tảng đá này được làm từ một chất liệu đặc biệt nên anh không thể nhìn quá rõ bên trong.
Anh hỏi: “Tảng đá này là gì?”
Hướng Chính Nhất lắc đầu: “Tôi không biết, từ nhỏ tôi đã thấy nó ở đây rồi. Bố tôi bảo tìm được nó trong một ngôi mộ lớn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ lấy tảng đá này, coi như món cuối luôn”.
Hướng Chính Nhất vội nói: “Được, tôi sẽ cho người mang đến nhà cho cậu sau”.
Ngô Bình: “Không cần đâu”.
Nói rồi, anh lấy kiếm Hắc Long ra rồi bổ thành một chỗ để cằm nắm, sau đó dùng một tay xách cả tảng đá rồi quay người bỏ đi.
Hướng Chính Nhất vội chạy theo rồi nói: “Tiên sinh, pháp khí trữ đồ của cậu có phải của tiên nhân không?”
Ông ấy không có tu vi nên chỉ hiểu biết lơ mơ, nhưng vẫn thấy món pháp bảo của Ngô Bình rất thần kỳ.
Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi là tiên nhân đây”.
Hướng Chính Nhất chấn động: “Tiên sinh là tiên nhân ư? Tôi nghe nói tiên nhân được chia thành hai cảnh giới Nhân Tiên và Địa Tiên”.
Ngô Bình: “Đúng thế, tôi ở cảnh giới Nhân Tiên. Nhưng tôi mạnh hơn các tu sĩ Nhân Tiên bình thường nhiều”, anh không hề che giấu thực lực của mình.
Hướng Chính Nhất cười nói: “Vậy sau này, tôi sẽ gọi tiên sinh là tiên nhân Ngô!”
Ngô Bình xua tay: “Thôi, cứ gọi như bây giờ đi”.
Hai người rời khỏi nhà kho, Ngô Bình đặt tảng đá vào trong nhà trúc, Hướng Chính Nhất cun cút đi theo rồi hỏi: “Tiên sinh bảo sẽ tìm hung thủ giúp tôi, không biết tiên sinh định tìm thế nào?”
Ngô Bình nói: “Chuyện này dễ mà, lát ông hãy gọi hết mọi người tới, sau đó bảo mọ đi qua trước mặt tôi. Nhớ phải gọi hết tất cả đấy, không được bỏ qua một ai hết”.
Hướng Chính Nhất sáng mắt lên nói: “Được, tôi sẽ đi ngay”.
Ngô Bình ngồi luyện công trong nhà trúc, không lâu sau, Hướng Chính Nhất đã dẫn quản gia quay lại.
Ông Chu hỏi: “Tiên sinh, mọi người đến hết rồi, có thể bắt đầu chưa ạ?”
Ngô Bình nói: “Bảo họ vào đi”.
Ông Chu giơ tay lên vẫy, một người đàn ông đi qua mặt Ngô Bình, anh liếc nhìn nhưng không nói gì, chỉ ra hiệu cho người đó rời đi.