Sở dĩ khu vực trung tâm nguy hiểm, là vì khí độc của nó càng độc hơn, trùng độc cũng đáng sợ hơn, nếu không có năng lực kháng độc mạnh thì người có mạnh hơn tiến vào cũng chắc chắn chết.
Vì thế, Ngô Bình dùng linh khí làm cốt lõi, tạo ra một loại linh phù, linh phù tiêu độc.
Linh phù này có màu xanh, to bằng ngón tay cái. Gần hai tiếng đồng hồ sau, thì ngưng tụ thành mười hai linh phù tiêu độc, sau đó tu luyện loại linh phù thứ hai.
Loại linh phù thứ hai, là dùng để bảo vệ tính mạng, gọi là độn phù vô ảnh. Linh phù này vừa được thi triển, Ngô Bình chớp mắt đã xuất hiện cách đó mấy dặm, thoát khỏi nguy hiểm.
Cuối cùng, anh lại tu luyện loại linh phù thứ ba, linh phù kiếm thần. Đương nhiên, loại linh phù kiếm thần này có thể dùng để giết chết kẻ địch, lúc thi triển thì sẽ phát ra một luồng kiếm quang, tấn công kẻ địch, nhanh như chớp.
Tu luyện ba ra loại linh phù thì đã là buổi trưa ngày thứ hai. Ngô Bình ăn chút đồ, rồi chính thức tiến vào khu trung tâm rừng khói độc.
Khi anh dần dần đi vào khu trung tâm thì có thể cảm nhận được rõ, khói độc nơi này trở nên rất nặng nề, chân lực bảo vệ thân thể anh cũng chỉ có thể đẩy lùi.
Chưa đi được mấy bước, một đám muỗi độc đã bay đến. Những con muỗi độc này có đầu nhỏ chừng hạt đậu, dài bằng bàn tay, bay rất nhanh.
Nhìn thấy muỗi độc, Ngô Bình lập tức dùng chân lực, những con muỗi này vừa lại gần anh thì đã bị tấn công, nổ tung trên không.
Anh tiếp tục đi vào, không bao lâu đã cảm nhận được linh khuyển đang run rẩy. Anh cảnh giác trong lòng, quỳ xuống hỏi: “Xung quanh có thứ gì đáng sợ sao?”
Linh khuyển tuy sợ hãi, nhưng vẫn đi lên mấy bước, đứng trước người Ngô Bình, sủa về một hướng.
Ngô Bình xoa đầu nó nói: “Đừng sợ, có ta ở đây”.
“Rầm!”
Một cây cổ thụ ngã xuống, để lộ một hang động u tối. Hang động dài hơn hai mắt, từ bên trong có một con rết khổng lồ bò ra, mắt to như đèn lồng, râu dài đến hơn mười mét, cả người đỏ đậm, sáng bóng. Miệng nó phun ra một làn khói đen, chớp mắt đã lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình không tránh né, đánh ra một chưởng đã đánh tan khói độc, thổi ngược về phía con rết.
Con rết thấy tấn công bất thành, nó kêu rít lên, rồi lao mạnh về phía Ngô Bình.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, ngay cả linh phù kiếm thần anh cũng không dùng đến, cầm một thanh trường đao nghênh chiến.
Anh và con rết vừa va chạm thì cúi người xuống, xuất đao.
“Phù!”
Chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, đầu con rết khổng lồ đã bị anh chém bay, trong ngực phun ra khói độc, rất nhanh đã tràn ngập xung quanh cả mấy dặm.
Ngô Bình vội túm lấy linh dược cho linh khuyển nuốt xuống, bản thân cũng ăn một ít, để tránh bị khói độc tổn thương.
Giết chết con rết, linh khuyển bỗng lao về phía thi thể con rết mà sủa.
Ngô Bình cảnh giác, anh kéo con rết ra, hỏi: “Bên trong có đan dược?”
Linh khuyển gật đầu, chạy vào bên trong.