Cũng có người không hiểu được ý nghĩa quyền ấn của Ngô Bình, nhưng họ đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nên đương nhiên vẫn biết quyền ấn này không bình thường, vì thế đều trao đổi với nhau.
Lý Nguyên Sơ là một nhân vật giang hồ lớn ở Tây Nam. Tây Nam là địa bàn của Đường Môn, nhưng Lý Nguyên Sơ vẫn độc chiếm được một khu vực.
Đường Môn muốn làm gì trong địa bàn của ông ấy đều cần xin phép, nếu không Lý Nguyên Sơ cũng sẽ cho biết tay.
Lý Nguyên Sơ có địa vị như vậy cũng nhờ biết Cửu Lộ Nga Mi Tán thủ xuất quỷ nhập thần. Ngày xưa, Đường Thiên Tuyệt từng đến so tài cùng, nhưng cũng không thể chiế thế thượng phong được.
Tu vi của Lý Nguyên Sơ đã đến cảnh giới Địa Tiên Thuần Dương, vì thế ông ta khá kiêu ngạo. Khi nhìn thấy khúc gỗ mà Ngô Bình cho người mang đến, ông ấy tỏ vẻ coi thường.
Nhưng vừa nhìn một cái thì ông ấy đã hoảng sợ ngay. Một lát say, ông ấy chợt quỳ trước khúc gỗ rồi bái lạy, như thể khúc gỗ ấy có thể quyết định sự sống chết của mình.
Lý Nguyên Sơ là người có phản ứng nhanh nhất, ông ấy thay đồ rồi đến gặp Ngô Bình ngay. Nhưng vừa đi được một lúc thì ông ấy đã gặp một quyền sư khác tên là Lý Ngọc Sơn. Lý Ngọc Sơn không nhận ra được sự lợi hại của khúc gỗ nên đang định sang hỏi Lý Nguyên Sơ.
Hai người gặp nhau, Lý Ngọc Sơn vội chào: “Anh Nguyên Sơ”.
Lý Nguyên Sơ đứng lại: “Ngọc Sơn, chú đi đâu đấy?”
Lý Ngọc Sơn lất khúc gỗ a nói: “Cháu của Lý Vân Đẩu sai người mang khúc gỗ này đến chỗ em. Em nhìn mãi mà không hiểu gì, chỉ đoán là nó không đơn giản thôi nên định mang sang nhờ anh xem hộ”.
Lý Nguyên Sơ nhìn trái ngó phải rồi kéo Lý Ngọc Sơn ra một chỗ vắng người, sau đó trầm giọng nói: “Đây là quyền ấn trong truyền thuyết đấy. Bên trong có ý nghĩa võ học, tuy tôi không thể hiểu được, nhưng tôi biết nó rất đáng sợ”.
Lý Ngọc Sơn ngạc nhiên: “Ghê thế cơ ạ?”
Lý Nguyên Sơ thở dài nói: “Có thể hiểu là, trong phạm vi một trăm bước, chủ của quyền ấn này có thể dễ dàng đánh chết chúng ta”.
Lý Ngọc Sơn chấn động: “Mạnh thế ạ?”
Lý Nguyên Sơ: “Vì thế tôi đang đi gặp người đó đây. Tôi muốn xem có phải cậu ta là người tung quyền ấn này không. Nếu đúng thì sau này tôi có chỗ dựa rồi”.
Lý Ngọc Sơn kinh ngạc nói: “Anh định nương nhờ Lý Huyền Bình ư?”
Lý Nguyên Sơ: “Đúng thế, người có võ công thế này chắc chắn mai sau sẽ là một bậc võ tiên chí tôn, bất kể là người ở Tiên Giới hay Địa Tiên Giới cũng đều kém xa cậu ấy”.
Lý Ngọc Sơn: “Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, rõ ràng dòng tộc đang áp chế chi nhà Lý Huyền Bình mà, họ còn không được đề tên vào sách”.
Lý Nguyên Sơ cười lạnh nói: “Cần gì có tên trong sách”.
Nói rồi, ông ấy đi về chỗ của Ngô Bình luôn.
Anh đang uống trà, còn long vệ thì vào bẩm báo: “Cậu chủ, Lý Nguyên Sơ xin gặp”.
Ngô Bình nhớ Lý Nguyên Sơ đứng thứ ba trong sách nên gật đầu: “Cho ông ấy vào”.
Lý Nguyên Sơ vừa vào đã chú ý ngay đến Ngô Bình. Anh chỉ ngồi một chỗ, không bày ra tư thé gì, cũng không có khí thế nào, nhưng càng nhìn lại càng thấy thâm sâu khó lường.
Hai người cách nhau hơn 30 bước, Lý Nguyên Sơ vẫn không thấy gì. Nhưng khi chỉ còn cách Ngô Bình 20 bước, ông ấy chợt thấy một luồng áp lực khủng khiếp nên buộc phải cúi đầu xuống.