Nhưng khi anh ngoảnh lại thì người đứng ở bên không phải Dương công tử, mà là một tốp người mặc đồ đen, tất cả chỉ là ảo ảnh.
Thấy thế, Ba Thanh Ninh hoảng sợ, không ngờ nhà họ Dương lại cho phép người khác tạo ảo ảnh trước cổng. Đã thế, còn không có ai ở đây, rõ ràng nhà họ chưa chuẩn bị gì cho việc đón dâu cả.
Ngô Bình: “Cô Ba, cô có thể nói cho tôi biết nhà cô sẽ được lợi gì khi gả cô đến đây không?”
Ba Thanh Ninh: “Nhà tôi chủ yếu kinh doanh dược liệu, còn nhà họ Dương thì nắm giữ một phần dược liệu cao cấp. Nếu chúng tôi hợp tác với nhau thì đôi bên cùng có lợi”.
Ngô Bình: “Nhưng rõ ràng bây giờ, nhà họ Dương không muốn cho cô vào, cô có thấy lạ không?”
Ba Thanh Ninh thở dài nói: “Tôi không hiểu tại sao họ lại làm vậy”.
Ngô Bình: “Ba tiểu thư, nhiệm vụ của chúng tôi xong rồi, tạm biệt”.
Dứt lời, anh quay người đi ra ngoài, sau đó vung tay lên, một cơ gió cuốn tới rồi thổi bay hết những người mặc đồ đen.
Hàn Tuyết Kỳh vẫn ngồi trên xe ngựa, thấy Ngô Bình quay lại, cô ấy hỏi: “Anh cứ thế bỏ cô ấy ở lại à?”
Ngô Bình: “Chúng ta làm công việc vận chuyển, xong nhiệm vụ rồi thì còn gì liên quan nữa đâu?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Nhưng cô ấy bị đưa vào hang cọp”.
Ngô Bình: “Cũng lạ thật, đây là việc có lợi cho cả hai bên, chẳng hiểu sao nhà họ Dương lại hối hận”.
Đúng lúc này, có một tiêu sư cưỡi ngựa đến nói: “Tổng tiêu đầu, có tin mới”.
Hàn Tuyết Kỳ: “Nói đi”.
Tiêu sư kia: “Ba tam gia đã đặt một đơn hàng mới là bảo chúng ta đưa Ba tiểu thư về, giá tiền vẫn như cũ”.
Hàn Tuyết Kỳ nhíu mày nói: “Làm trò gì thế không biết”.
Ngô Bình: “Mãi mới đưa đến giờ lại đón về, không biết hai nhà này đang có ý đồ gì đây?”
Hàn Tuyết Kỳ: “Kệ họ, việc của chúng ta là vận chuyển nên cứ nhận thôi”.
Ngô Bình quay lại Dương phủ rồi nói: “Ba tiểu thư, bố cô bảo chúng tôi đưa cô về”.
Ba Thanh Ninh đứng bên trong như tượng, hình như đã nghĩ thông suốt vấn đề nên bật khóc nói: “Không cần đâu, từ khi bước chân vào đây, tôi đã không thể quay lại được nữa”.
Sau đó, chợt có nhiều người của nhà họ Dương đi ra, một người đàn ông trung niên trong số đó trầm giọng nói: “Đúng vậy, vào cửa nhà họ Dương rồi thì chết cũng phải làm ma nhà này”.
Ba Thanh Ninh tái mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào Dương công tử trong đám đông rồi nói: “Lẽ ra ngày từ đầu tôi không nên tin anh”.
Cô ấy lấy một chiếc hộp gỗ màu tím ra, sau đó ném cho Ngô Bình đang ở bên ngoài với vẻ dứt khoát.
Chiếc hộp vừa tuột khỏi tay Ba Thanh Ninh, cả nhà họ Dương đã hét lên, sau đó cả đống người bay ra cướp lại chiếc hộp.
Ngô Bình cũng tiến lên ngay, một làn khói mảnh chui vào trong rồi đỡ được lấy chiếc hộp.
Những người còn lại chỉ biết đứng im trước cổng rồi lườm Ngô Bình, gia chủ của nhà họ Dương cũng có mặt trong số này, ông ta nói: “Tiêu đầu, phiền cậu trả lại vật của nhà chúng tôi”.
Ngô Bình cất chiếc hộp đi rồi nói: “Nhà họ Ba đã yêu cầu chúng tôi đưa Ba tiểu thư về, phiền các vị đưa cô ấy ra đây, không thì tự chịu trách nhiệm”.