Ngô Bình lấy nguyên hạch cấp thấp ra trước, có hơn một trăm và tất cả đều là màu xám. Mấy thứ này không đáng giá, chỉ bán được 120 tiền linh. Anh lại lấy ra bạch hạch, khoảng 200 miếng, bán được hơn 1300 tiền linh. Cuối cùng, Ngô Bình mới lấy ra một phần lam hạch, có khoảng 100 miếng, bán được 5600 tiền linh.
Trong tay anh còn có đôi chút tử hạch, nhưng Ngô Bình không có lấy ra. Cuối cùng, toàn bộ nguyên hạch đã bán được tổng cộng sáu ngàn mấy tiền linh.
Số tiền sáu ngàn tiền linh cũng khá lớn, dù sao một tiền linh đã tương đương với mười nghìn tiền vàng.
Sau đó, Ngô Bình lại đi đến hiệu cầm đồ. Khi vây bắt quái vật cấp bảy đã chết rất nhiều cao thủ, những của cải trên xác của họ đều bị anh chôm hết. Mà chúng lại không tiện mang theo bên người nên anh định bán hết đi.
Ông chủ tiệm cầm đồ là một người đàn ông trung niên đầu trọc, thấy Ngô Bình đổ ra nhiều thứ như vậy, ánh mắt lập tức đăm đăm. Ông ta không khỏi liếc anh một cái rồi cười hỏi: “Khách quan chuẩn bị bán bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Ông là ông chủ, ông cho cái giá đi”.
Ông chủ đứng lên đi mấy bước rồi nói: “Tất cả những thứ này cộng lại được ba nghìn tiền linh. Đây là giá cao nhất rồi”.
Ngô Bình biết giá trị của mấy thứ này, ít nhất cũng phải năm nghìn, ba nghìn quá ít nên anh bèn lắc đầu: “Ba nghìn quá ít”.
Đầu trọc cau mày: “Cả cái thành Võ Lăng này chỉ có tôi là có thể nuốt trọn hết chúng”.
Ngô Bình cột miệng túi lại, nói: “Bỏ đi, tôi đến thành phố khác vậy”.
Đầu trọc cười hỏi: “Nhiều đồ vậy, chắc hẳn đã chết rất nhiều người nhỉ?”
Ngô Bình nhướng mày: “Chết hay chưa cũng không liên quan đến ông”.
Đầu trọc khẽ thở dài: “Nếu đến, tốt nhất là để lại đi. Tôi lại trả cho cậu thêm một trăm tiền linh”.
Ngô Bình: “Xin lỗi, ít nhất cũng phải bốn nghìn năm trăm”.
Đầu trọc nhìn anh: “Thật sự không bán?”
Ngô Bình: “Không bán”.
Đầu trọc bỗng nhiên vỗ tay, thoáng chốc đã có bốn người đàn ông cao to đi ra từ sau cửa hàng rồi nhanh chóng bao vây lấy Ngô Bình và Tiểu Vũ.
Ngô Bình cau mày: “Ông chủ, ông làm gì vậy?”
Đầu trọc cười lạnh: “Tiệm cầm đồ này của chúng tôi chính là do thành chủ mở, đồ của cậu phải bán ở đây! Không thì, e rằng cậu chẳng đi ra khỏi cửa hàng này được đâu”.
Ngô Bình thở dài: “Nói vậy, ông định dùng sức mạnh à?”
Đầu trọc: “Nếu cậu cứ cứng đầu thì tôi chỉ có thể xin lỗi”.
Lúc này, trong đầu Ngô Bình chợt vang lên giọng nói của nữ quỷ Thiện Đóa: “Công tử, tiệm cầm đồ này giàu ghê, còn có một phần đặt dưới lòng đất nữa!”
Trong lòng Ngô Bình chợt nảy ra một ý, quay đầu hỏi Tiểu Vũ: “Người mạnh nhất trong thành Võ Lăng này có thắng nổi anh không?”
Tiểu Vũ cười: “Nơi này hẳn là có vài tên Pháp Sư, nhưng họ cộng lại cũng không thắng nổi con quái vật cấp bảy lúc trước”, ý của câu này đã rất rõ ràng, đám Pháp Sư kia cộng lại cũng chẳng phải đối thủ của Ngô Bình.