Tu vi của Lỗ Mộc Trực không cao, ông ta thật sự rất cần loại đan dược này, thế là ông ta nghiến răng, nói: “Cậu Ngô, tôi cần ba viên đan nguyên anh, số còn lại đổi sang đan dược khác, được không?”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần tổng giá trị tương đương, ông muốn đan dược gì cũng được”.
Lỗ Mộc Trực vui mừng: “Vậy thì quyết định vậy đi”.
Ngô Bình lập tức lựa tiếp một trăm tòa kiến trúc rồi giao cho đối phương ba viên đan nguyên anh trước. Số đan dược khác còn lại anh sẽ lần lượt giao cho Lỗ Mộc Trực.
Lỗ Mộc Trực nói: “Cậu Ngô, phải thiết kế nền móng cho địa hình trước mới có thể đặt nhiều kiến trúc thế này được, nếu tổng thể không hài hòa thì rất dễ có kiến trúc bị chọi.
Ngô Bình: “Vậy phải nhờ ông Lỗ rồi”.
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, nói: “Việc nên làm mà. Ngày mai tôi sẽ dắt người qua, đưa ra phương án quy hoạch trước. Tôi có đội thi công, cứ giao mấy việc này cho tôi”.
Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt quá. Tôi sẽ trả đầy đủ tiền công cho ông”.
Lỗ Mộc Trực mỉm cười, nói: “Còn cần cậu Ngô giúp đỡ nữa, không cần trả tiền công đâu”.
Ngô Bình cũng không khách sáo với ông ta, nói: “Vậy được, mong ông Lỗ đẩy nhanh giúp”.
Ngô Bình ngồi lại một lúc rồi chào tạm biệt.
Sau khi ra khỏi trại, vẻ mặt anh bỗng sầm lại, khóe miệng nở nụ cười châm biếm.
Ngô Bình vừa đi thì Lỗ Mộc Trực đã quay về đại điện, ông ta quỳ trước Thần Cơ, nói: “Lão tổ, Mộc Trực vô năng, không thể giữ lại người kia”.
Thần Cơ, phát ra âm thanh lạnh lẽo: “Đồ vô dụng! Lúc trước ngươi giấu giếm quá nhiều, đã khiến người đó sinh nghi rồi”.
Lỗ Mộc Trực nói: “Lão tổ, vậy cháu đổi người?”
Lão tổ lạnh lùng nói: “Người này đã có thể chất Nhân Vương, thân thể của hắn ta chính là thứ ta cần! Ngươi nhất định phải tính toán cho tốt, nếu thành công, lão tổ chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu Hạ Giới. Tương lai dù có đến Tiên Giới, cũng là bá chủ một phương!”
Hai mắt Lỗ Mộc Trực phát sáng, phấn khích nói: “Vâng! Mộc Trực chắc chắn sẽ cố gắng hết sức!”
Ngô Bình quay về nhà thì thấy long vệ và Hoa Giải Ngữ cùng một nhóm thuộc hạ cũ bên Thiên Long nguyện ý theo anh trước kia, đang đứng đợi.
“Long chủ!”. Mọi người đều đứng dậy.
Ngô Bình cười nói: “Ngồi xuống cả đi. Tối nay tôi sẽ đãi tiệc cho mọi người thoải mái tận hưởng”.
Bởi vì người tham gia buổi tiệc tối nay khá nhiều, Lina cố ý ra ngoài một chuyến để mua sắm. Cũng may chỗ Ngô Bình có thịt và nấm, còn có hải sản mà Lý Dư và Lý Tố bắt được từ biển, đều là đồ tươi sống.
Bốn người hầu cũng giúp Lina chuẩn bị, sau bếp người đi tới đi lui nhộn nhịp.
Buổi tối, bữa tiệc bắt đầu, Ngô Bình và mọi người uống thoải mái. Qua mấy tuần rượu, một người hỏi: “Long chủ, nghe thư ký Hoa nói, anh muốn mở ngoại viện Thục Sơn?”
Ngô Bình gật đầu: “Ngoại viện Thục Sơn đang được xây dựng, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn mọi người đi xem xem. Nếu mọi người nguyện ý ở lại thì tạm thời ở bên ngoài, đãi ngộ gấp đôi. Nếu bọn người không đồng ý, thì tôi có thể đưa mọi người đến Thanh Long Quân hoặc Huyền Vũ Quân, ở đó cũng đều có tiền đồ rộng mở”.
Hoa Giải Ngữ nói: “Dù sao thì Long chủ ở đâu, chúng tôi sẽ đi đến đó, Long chủ đừng nghĩ có thể bỏ lại chúng tôi”.