Ngô Bình gật đầu: “Vì cô buộc phải cởi bỏ hết quần áo!”
Mặt Lãnh Như Yên lập tức đỏ lựng.
“Phải cởi hết đồ trên người ư?”, Lãnh Như Yên lập tức nắm chặt tay áo rồi căng thẳng hỏi.
Ngô Bình nói ngay: “Cô yên tâm, tôi sẽ che mắt”.
Dù với Ngô Bình mà nói thì có che mắt hay không cũng thế, nhưng Lãnh Như Yên không biết gì nên ngẩn ra hỏi: “Che mắt ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, nhưng thi thoảng tôi cần phải chạm vào người cô, như vậy mới có thể hỗ trợ cô tìm thấy đường kinh mạch đó”.
Lãnh Như Yên cắn môi rồi nhỏ giọng nói: “Được, phiền anh ạ!”
Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi để sang một bên, sau đó lấy một chiếc khăn màu đen che mắt lại, anh không quên nhắc Lãnh Như Yên kiểm tra: “Cô xem tôi đã che kín hay chưa đi”.
Lãnh Như Yên mím môi cười: “Em tin anh, thật ra anh chỉ cần nhắm mặt lại thôi cũng được rồi”.
Ngô Bình ho khan một tiếng: “Cô đẹp như thế, tôi sợ mình mất khống chế nên mới phải che mắt”.
Lãnh Như Yên liếc nhìn anh rồi nói: “Anh Ngô là chính nhân quân tử mà”.
Ngập ngừng một lát, cô lại nói: “Em cởi đồ nhé”.
Ngô Bình nghe thấy tiếng sột soạt, anh nhìn xuyên qua mảnh vải đen thì thấy một thân hình hoàn mỹ còn đầy đặn hơn cả Chu Thanh Nghiên, từng đường cong cơ thể uyển chuyển, da thịt trắng như tuyết.
Ngực Lãnh Như Yên không lớn lắm, nhưng hình dáng rất đẹp, Ngô Bình vừa nhìn đã phải quay đi ngay.
Cởi đồ xong, Lãnh Như Yên phát hiện Ngô Bình có vẻ thấp thỏm, cô ấy không nhịn được gọi: “Anh Ngô”.
Ngô Bình đáp lời rồi giơ tay ra lấy kim châm cứu rồi hỏi: “Niêm Hoa Chỉ của cô có 20 đường đúng không?”
Lãnh Như Yên gật đầu: “Vâng”.
Ngô Bình: “Cô thi triển đường thứ nhất đi, trong lúc cô vận chuyển nội lực, tôi sẽ dùng kim châm cứu truyền chân khí vào để giúp cô xác định vị trí của kinh mạch”.
Lãnh Như Yên ngạc nhiên: “Hôm đó, anh chỉ nhìn một lần mà đã biết đường vận chuyển kinh mạch của em rồi ư?”
Ngô Bình: “Tôi là bác sĩ nên rất quen thuộc với kinh mạch của con người, tôi chỉ cần nhìn qua là biết ngay thôi. Thật ra, uy lực Niêm Hoa Chỉ của cô phải đến cảnh giới Khí thì mưới có thể phát huy ra được, giờ cô học là hơi sớm đấy”.
Sau đó, anh nói tiếp: “Thôi, tối nay tôi sẽ giúp cô đột phá lên cảnh giới Khí luôn”.
Lãnh Như Yên run lên: “Anh giúp em đột phá lên cảnh giới Khí ư? Thật không ạ?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tu vi của cô đã ở cảnh giới Lực viên mãn rồi, vốn đã có điều kiện đột phá, tôi chỉ hỗ trợ thêm chút thôi”.
Nói rồi, anh bắt đầu đặt tay lên sống lưng của Lãnh Như Yên, sau đó truyền chân khí Huyền Hoàng vào hai huyệt Nhâm Đốc của cô ấy để thúc đẩy lưu chuyển nguyên khí.
“Tập trung tinh thần, tĩnh tâm cảm nhận đường đi của nguyên khí”, Ngô Bình bình tĩnh nói.
Lãnh Như Yên nhắm mắt lại, còn bàn tay của Ngô Bình thì tự do chu du trên người cô ấy, từ lưng tới eo, mông. Anh sờ đến đâu, người cô nóng đến đây và không ngừng run rẩy.
Ngô Bình trầm giọng nói: “Đừng suy nghĩ linh tinh, tập trung cảm nhận chân khí”.
Lãnh Như Yên vội vàng tập trung lại.
Một tay khác của Ngô Bình đặt vào bụng của Lãnh Như Yên, ở đây có mấy sợi lông măng, Ngô Bình vừa chạm tới thì Lãnh Như Yên đã mở mắt ra.
Ngô Bình: “Cô đừng quan tâm, cứ tập trung tinh thần đi”.
Lãnh Như Yên cắn môi rồi lại nhắm mắt. Tay Ngô Bình đẩy dần lên cao rồi dừng lại ở đan điền của Ngô Bình, anh truyền chân khí vào đó để tạo thành khí hải.
Chờ khi khí hải đầy, anh tiếp tục sờ lên trên đến phần ức, khi lướt qua hai bầu ngực của Lãnh Như Yên, anh đã cảm nhận được sức đàn hồi của chúng.