Tiên y Diệu Thủ vội hỏi: “Cậu có cách sao?”
Ngô Bình nhìn ông ta: “Nể tình năm tỷ tiền báu, tôi có thể giúp ông, ông ra ngoài trước đi, khi nào gọi ông thì hẵng vào”.
Tiên y Diệu Thủ không nói nhiều, xoay người đi ra khỏi phòng.
Ngô Bình nói với Tử Phi: “Em canh ở ngoài cửa, không được cho bất cứ ai vào”.
Tử Phi gật đầu, cũng đi ra ngoài.
Lúc này Ngô Bình sờ dấu ấn hoa sen đỏ trên cổ tay, thầm nói: “Nguyền rủa này cũng là tà lực, chắc có tác dụng nhỉ?’
Nói rồi anh ấn tay lên giữa trán cô gái, dấu ấn hoa sen đỏ tỏa ra ánh sáng, một nguồn sức mạnh lưu chuyển ngay giữa trán cô gái, sau đó tản ra.
Trong cơ thể cô ta, một luồng sức mạnh kỳ lạ bị ép đến vùng ngực và bụng, vẫn chưa kịp tổ chức phản kháng thì đã bị ánh sáng của Ngô Bình đánh cho tan tành mây khói.
Sau đó làn da của cô ta khôi phục bình thường với tốc độ mắt thường có thể thấy. Không đến mười phút sau, cô ta đã biến thành một cô gái xinh đẹp.
Ngô Bình không còn hơi sức đi thưởng thức, anh gọi Tử Phi và tiên y Diệu Thủ vào.
Khi nhìn thấy con gái đã hồi phục như ban đầu, tiên y Diệu Thủ mừng rỡ kêu lên, ông ta nắm lấy tay con gái: “Linh Nhi, là cha đây”.
Ngô Bình: “Cơ thể cô ta vẫn còn yếu, ông cũng là tiên y, cứ chăm sóc cô ta vài ngày, có lẽ sẽ tỉnh thôi”.
Tiên y Diệu Thủ cúi đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn sự từ bi của cậu”.
Ngô Bình xua tay: “Không đánh thì không quen, sau này ông gặp bệnh nan y thì có thể nhờ tôi giúp đỡ. Đương nhiên, danh tiếng vẫn là của ông nhưng ông phải đưa tiền khám cho tôi”.
Tiên y Diệu Thủ: “Cầu còn không được”.
Để lại bùa ngọc liên hệ rồi Ngô Bình rời đi.
Ra khỏi đại điện, Tử Phi ngạc nhiên nói: “Không ngờ y thuật của anh lại giỏi đến thế, chắc còn xuất sắc hơn cả tiên y Diệu Thủ”.
Ngô Bình: “Bác sĩ là nghề của anh, y thuật của anh còn lợi hại hơn đan đạo”.
Tử Phi: “Ừ, anh giỏi nhất. Tiếp theo anh muốn đi đâu?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát: “Đến chợ đi”.
Mắt Tử Phi tròn xoe: “Đi chợ? Anh là thầy luyện đan, chẳng phải đến để xem dược liệu sao?”
Ngô Bình: “Không đi xem dược liệu, trên mạng Tiên, dược liệu gì cũng có, giá cũng rõ ràng hơn”.
Tử Phi lắc đầu: “Được thôi, vậy thì đi chợ”.
Ngô Bình đi chợ không chỉ vì anh là một người cực thích ăn, mà còn vì Ngô Mi ngày càng kén ăn, thực phẩm bình thường đã rất khó khiến cô bé hài lòng, hơn nữa, nhìn nguyên liệu thì mới biết muốn nấu món gì.
Khi cả hai đến chợ rau, hai người phát hiện những nguyên liệu được bán ở đây đều là những nguyên liệu thượng hạng, chẳng hạn như gan rồng, mật phượng, chân gấu, thịt của thú dữ và móng vuốt của chim ăn thịt,… gì cũng có, giá cực kỳ đắt đỏ.
Ví dụ như gan rồng, thật sự là gan của rồng, dùng nó thì sẽ rất tốt cho cơ thể. Gan rồng này được bán theo từng cặp, một lạng từ ba mươi nghìn tới một trăm nghìn tiền báu, giá càng cao, chất lượng càng tốt.
Ngô Bình chọn một miếng gan rồng tốt nhất, một trăm nghìn một lạng, nặng một trăm tám mươi lăm cân, ông chủ đã bỏ số lẻ, tính tròn một trăm tám mươi lăm cân, một cân là mười sáu lạng, tổng là hai trăm chín mươi sáu triệu tiền báu.