Lại qua nửa canh giờ, Trương Minh Đan đột nhiên vỗ vào lò luyện đan, một đạo đan khí màu lam vàng tuôn ra, bị cậu ta dùng hai tay bắt lấy. Trong nháy mắt đan khí thành hình ba viên đan dược, chính là Hoá Thần Đan. Ba viên đan, mỗi viên đều có hai loại phù văn bên trên.
Những người xung quanh mở to mắt, và có người hét lên: “Đan thành cực phẩm!"
Trương Minh Đan cười nói: “Ngô đan sư, đan dược này của tôi là cực phẩm, chỉ sợ anh sắp thua vòng này”.
Tu sĩ áo đỏ của Minh Hải cũng mỉm cười và nói: “Anh Sở, anh tính toán sai rồi”.
Sở Cuồng Tiên vẫn vô cùng bình tĩnh và nói: “Thắng thua vẫn còn chưa biết”, nói xong, ông ta nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình bình thản nói: “Thủ lĩnh Sở nói rất đúng, đan dược của tôi còn chưa luyện thành, sao có thể nói tôi thua?"
Nói xong, anh vỗ vào lò luyện đan, đan khí cũng bay ra, toả ra ánh sáng ngũ sắc. Ngô Bình nắm lấy đan khí và ngưng tụ nó thành bốn viên đan trong lòng bàn tay. Bốn viên đan dược này, mỗi viên đều có năm phù văn, tỏa ra khí tức thần bí, chất lượng rõ ràng cao hơn đan dược của Trương Minh Đan!
Nhìn thấy đan dược của Ngô Bình, Sở Cuồng Tiên cười phá lên: “Ngô đan sư, đan dược này hẳn là tốt hơn viên đan cực phẩm kia đúng không?"
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, bốn viên đan dược này đều là đan tuyệt phẩm".
Sở Cuồng Tiên: “Hơn nữa số lượng cũng nhiều hơn của cậu ta một viên, phẩm chất cũng cao hơn một bậc, xem ra Ngô đan sư của chúng ta đã thắng! Mọi người có phản đối gì không?"
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ đứng dậy, nhìn ngô Bình thật lâu và nói: “Tôi sẽ tự giao món đồ kia tới", nói xong, ông ta cùng đoàn người rời khỏi đó.
Khuôn mặt của Trương Minh Đan đầy ngạc nhiên và không thể tin được, cậu ta nói: “Không thể nào! Trong quá trình luyện đan sẽ có dược tính phân ly. Vậy mà anh không chỉ có thể luyện chế, còn luyện chế ra tuyệt phẩm đan dược, anh đã làm như thế nào?"
Ngô Bình thờ ơ nói: “Làm thế nào là việc của tôi, không thể nói với cậu”.
"Anh gian lận!" cậu thiếu niên nói bằng giọng gay gắt.
Sở Cuồng Tiên nhẹ nhàng nói: “Gian lận? Cậu không có bằng chứng thì đừng nói nhảm nữa!"
Cậu thiếu niên hít một hơi thật sâu và ném cho Ngô Bình một túi tiền, trong đó có năm tỷ đồng Tiên. Một lúc sau, cậu ta trầm giọng nói: “Ngô đan sư, đến lượt anh chọn một thử thách!"
Ngô Bình: “Tôi vừa vặn có dược liệu của Phụng Thiên Đan trên người, chúng ta luyện Phụng Thiên Đan trong lò thứ hai này thì sao?"
Nghe nói là Phụng Thiên Đan, cậu thiếu niên nhíu mày, đan dược này rất khó luyện chế, cậu ta cũng không biết mình có luyện được không. Nhưng đến nước này, cậu ta chỉ có thể gật đầu đồng ý, nói: “Được”.
Ngô Bình cũng lấy ra hai bình dược liệu, đối phương tùy ý chọn một bình, sau đó bắt đầu công khai luyện đan.
Sở Cuồng Tiên chưa rời đi, ông ta thầm nói với anh: “Ngô đan sư, giờ tôi có thể nói với đan sư thứ đó là gì. Đó là một viên ngọc bích bị vỡ làm đôi. Có tin đồn rằng có một bí mật ẩn trong viên ngọc bích hoàn chỉnh. Còn về bí mật, tạm thời tôi chưa thể nói cho cậu biết”.
Ngô Bình: “Tôi cũng không có hứng thú muốn biết”.
Sở Cuồng Tiên mỉm cười và nói: “Ngô đan sư, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều. Chúng ta sẽ gặp nhau sau”, sau đó Sở Cuồng Tiên cũng rời đi cùng người của mình.