“Anh kệ tôi!”, Phục Hải trợn trừng mắt: “Cháu gái anh cắm sừng tôi, nhà họ Chu các anh không biết dạy à!”
Chu Truyền Anh bừng lửa giận: “Láo lếu! Thanh Nghiên đã chia tay với cậu rồi còn gì, cậu ăn nói cho cẩn thận đấy”.
Phục Hải cười lạnh nói: “Chu Truyền Anh, anh tưởng tôi dễ bị bắt nạt lắm hả? Tối nay, tôi chờ các người ở Hồng Diệp Tự, nhớ đến đấy!”
Dứt lời, hắn bỏ đi luôn.
“Tôi cho anh đi chưa?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.
Phục Hải trợn mắt nói: “Thằng kia, mày chết chắc rồi!”, hắn vòng qua đầu xe rồi chộp tay về phía Ngô Bình.
Uỳnh!
Hắn vừa đi tới đầu xe thì đã bị ăn một cú đá vào mặt, Phục Hải không kịp né nên đành giơ cả hai tay lên đỡ.
Một tiếng động mạnh vang lên, hắn như bị một hòn núi đá tấn công, cả người bay xa cả chục mét rồi đập người vào xe.
Phục Hải thấy tay mình đau nhức như đã gãy xương, mũi cũng gãy luôn rồi, máu tươi chảy ròng ròng. Hắn kinh hãi nhìn Ngô Bình, không ngờ anh lại mạnh tới vậy.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Anh phá hỏng xe tôi rồi, đền tiền đi”.
Phục Hải vốn nghênh ngang bỗng không dám lên tiếng, mà chỉ nghiến răng nói: “Bao nhiêu, tôi đền”.
Ngô Bình: “3 triệu, hỏng thế này rồi thì tôi phải đi mua xe khác”.
Phục Hải biết Ngô Bình đang lừa mình nhưng cũng không dám nói gì, vì sau pha vừa rồi hắn đã biết Ngô Bình là tông sư cảnh giới Thần, thực lực vượt xa hắn.
Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, hắn nghiến răng nói: “Được, tôi đền anh!”
Hắn lấy điện thoại ra rồi chuyển luôn cho Ngô Bình ba triệu.
Ngô Bình gật đầu: “Giờ thì xin lỗi Thanh Nghiên đi”.
Phục Hải nhìn Chu Thanh Nghiên rồi cắn răng nói: “Thanh Nghiên, anh sai rồi, xin lỗi!”
“Biến đi!”, Ngô Bình nói: “Tôi sẽ đến Hồng Diệp Tự đúng giờ, anh có thể gọi thêm người”.
Phục Hải đứng dậy rồi bỏ đi luôn mà không thèm ngoái lại, trước lúc đi, hắn tỏ rõ vẻ oán giận.
Chu Truyền Anh thở dài nói: “Sao trước kia tôi có thể giới thiệu cậu ta cho Thanh Nghiên cơ chứ, đúng là có mắt như mù”.
Chu Thanh Nghiên cau mày: “Chú út, anh ta hẹn mình đến Hồng Diệp Tự làm gì thế ạ?”
Chu Truyền Anh: “Hồng Diệp Tự là nhánh nhỏ của Đại Thiền Tự, sư phụ Hồng Diệp của Phục Hải vừa đến đó. Thiền sư Hồng Diệp là một trong các trưởng lão của La Hán Đường, ông ấy là tông sư cảnh giới Thần”.
Chu Thanh Nghiên tức giận nói: “Phục Hải định trả thù chúng ta ư?”
Chu Truyền Anh: “Chắc phải làm cho ra lẽ rồi, tối nay để chú đi một mình rồi nói chuyện với hắn cho rõ ràng”.
Ngô Bình xua tay: “Chuyện này không nói rõ được đâu, để tôi đi xử lý”.