Tôn Tinh chợt bật khóc: “Tất cả là tại anh lập mưu kế với tôi, không thì sao tôi lại rời xa Ngô Bình chứ?”
Triệu Kỳ Lượng nhăn mặt: “Liên quan gì đến anh? Là em theo đuổi anh cơ mà! Em tưởng anh không hối hận chắc? Anh với Ngô Bình vốn là bạn thân, nếu bọn anh vẫn là anh em tốt thì chỉ cần cậu ta kéo một cái thôi là anh lên tận mây xanh rồi”.
Hai người chợt trầm mặc, nội tâm vô cùng phức tạp, còn Ngô Bình và Tô Phi thì đã nghe thấy toàn bộ những gì họ nói.
Tô Phi tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, sau đó dùng khẩu hình nói với Ngô Bình: “Chúng ta đổi chỗ nhé?”
Ngô Bình gật đầu, ngồi đây nghe hai người này nói về quá khứ của mình khiến anh thấy hơi ngại. Vì thế, anh và Tô Phi đã đổi sang chỗ khác xa họ hơn.
Đổi sang bàn mới, Tô Phi hỏi: “Người họ nhắc đến là cậu đấy à?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Chuyện ấy không quan trọng, họ chỉ là người qua đường trong cuộc đời mình thôi”.
Tô Phi gật đầu: “Không ngờ cậu đã trải qua nhiều chuyện như thế, cậu còn tự mở công ty à?”
Ngô Bình: “Không, mình chỉ đầu tư chút thôi. À, Cậu làm gì ở Hải Thành thế?”
Tô Phi: “Mình làm quản lý thương hiệu cho một công ty nhỏ về mỹ phẩm”.
Ngô Bình nói: “Siêu thế! Vừa tốt nghiệp mà đã được làm quản lý rồi, chứng tỏ cậu rất giỏi”.
Tô Phi lắc đầu: “Có gì đâu, chỉ là một công ty nhỏ thôi mà, mang tiếng là quản lý nhưng mình chỉ có ba nhân viên thôi. Mình đang muốn nhảy việc sang một công ty lớn hơn đây, không biết có được không nữa”.
Ngô Bình: “Cậu giỏi mà, chắc chắn sẽ thành công thôi”.
Hai người đang ăn thì Tô Phi nhận được điện thoại của dì Chu, bà ấy khóc lóc nói: “Tiểu Phi, cháu mai về đi, mẹ cháu bị người ta đánh…”
Tô Phi hoảng hốt rồi đứng dậy đi ra ngoài, Ngô Bình nhanh chóng đuổi theo.
Một tốp thanh niên dân xã hội bặm trợn đang đứng ở sảnh tầng một của toà nhà lớn Vân Đỉnh, họ đang ẩu đả với mẹ Tô, còn dì Chu thì trốn ở xa.
Tô Phi hét lên rồi chạy tới cạnh mẹ mình, nhưng Ngô Bình chạy nhanh hơn cô ấy, sau khi đến nơi, anh lập tức đánh bay lũ côn đồ kia.
Mẹ Tô bị đánh cho bầm dập, miệng vẫn đang chảy máu, Ngô Bình vội đỡ bà ấy dậy kiểm tra, may là không bị thương nặng.
Tô Phi cũng đã chạy tới nơi rồi hỏi: “Mẹ, mẹ có sao không? Có thấy đau ở đâu không?”
Ngô Bình liếc nhìn một người thanh niên, tên đó sợ hãi nhìn anh rồi nói: “Hoá ra mày là người luyện võ”.
Dì Chu chạy chậm tới rồi chỉ vào tên thanh niên ấy: “Tiểu Ngô, đó chính là đối tượng xem mắt Tiểu Lý, dì bảo với cậu ta Tiểu Phi không đến, thế là cậu ta gọi người tới đánh bọn dì”.
Người thanh niên hừ lạnh nói: “Mẹ kiếp, dám chơi xỏ tôi à, biết tôi là ai không hả?”