Người đàn ông gật đầu: "Cảm ơn, nếu tôi không chết thì sau này cái mạng này là của cậu".
Ngô Bình cười: "Sẽ hơi đau đấy", nói rồi anh giơ tay điểm vài huyệt trên người ông ta.
Bỗng chốc, người đàn ông không còn chút khí tức nào, cơ thể mềm oặt, nằm xuống đất.
Anh vứt thi thể người đàn ông sang bên cạnh rồi nhìn nồi canh thịt dê. Sau đó anh ra khỏi nhà, vẫy tay với đám người ở phía Tây thôn.
Xe lái tới, người phụ nữ dẫn theo mấy tên thuộc hạ tới kiểm tra, lúc thấy ông ta đã tắt thở, không còn nhịp tim và biểu hiện sống nào thì người phụ nữ cười hỏi: "Sao cậu giết được ông ta?"
Ngô Bình: "Đánh vài chưởng. Công phu của người này cũng tạm, không lợi hại như cô nói".
Người phụ nữ cười: "Khá lắm. Cậu đào một cái hố trong sân rồi chôn ông ta đi".
Ngô Bình: "Chuyện của tôi xong rồi chứ?"
Người phụ nữ: "Đúng vậy, từ bây giờ chuyện cậu giết người đã được xoá sạch dấu vết".
Ngô Bình cười nói: "Thế thì tốt. Trong nồi vẫn đang nấu một ít thịt dê, tôi ăn xong rồi mới đi, các vị đi thong thả".
Người phụ nữ nhìn anh một cái, nở nụ cười quái dị rồi cả đoàn người lên xe rời đi.
Xe lái đi được một đoạn, tài xế nói: "Chị đại, thằng nhóc này còn chưa biết đã bị chị hạ độc luôn cơ".
Người phụ nữ vứt điếu thuốc dành cho phụ nữ ra ngoài cửa sổ, nói: "Cậu ta còn sống được ba tiếng nữa, chúng ta không cần đợi đâu, đi luôn đi".
Xe đi xa, Ngô Bình điểm vài huyệt trên cơ thể người đàn ông trung niên, ông ta mở trừng mắt, hít sâu vào một hơi rồi từ từ ngồi dậy.
Ông ta nhìn Ngô Bình: "Cảm ơn đã cứu mạng!"
Ngô Bình: "Người phụ nữ kia rất ác độc, thuốc cô ta hút có kịch độc, nếu tôi không thể giải được độc thì chỉ còn sống chưa tới ba tiếng đồng hồ nữa thôi".
Người đàn ông trung niên hoảng hốt: "Cậu có thể giải được không?"
Ngô Bình hừ một tiếng, há miệng phà ra một hơi, một chùm khói bị anh phà ra ngoài, thờ ơ nói: "Chút độc này còn không làm chết được một tế bào của tôi!"