Anh vừa cất đan dược đi thì Trương Toàn hớt hải chạy vào: “Công tử, không hay rồi, tiểu thư Vân Thường đã bị người của hiệu thuốc bắt lại”.
Ngô Bình nhíu mày: “Bình tĩnh, kể rõ tôi nghe xem nào, sao họ lại bắt cô ấy?”
Trương Toàn: “Tiểu thư đi mua thuốc, không biết làm sao lại cãi nhau với cậu chủ ở đó, tên kia bảo tiểu thư trộm dược liệu của họ nên phải lục soát người. Đương nhiên tiểu thư không chịu nên hai bên đã động thủ, tiểu nhân thấy thế nên về báo cho công tử ngay”.
Ngô Bình nổi giận: “Dẫn đường đi”.
Ngô Bình và Trương Toàn nhanh chóng đến cửa hàng thuốc, cửa hàng này nằm bên trong Huyền Minh Giáo, do một người thân của một trưởng lão mở. Tuy không cạnh tranh lại với dược đường của Huyền Minh Giáo, nhưng giá bán ở nơi này thấp hơn nên việc kinh doanh vẫn khá khấm.
Lúc này, Vân Thường đang bị một đóng người bao vây, sau đó la hét đòi soát người cô ấy.
Ngô Bình đẩy bọn họ ra rồi đi vào nói: “Ai định soát người?”
Đám kia không dám nói gì, một người thanh niên trong số đó trừng mắt quát: “Tôi, cô ta ăn cắp thuốc của tôi, tôi phải soát người”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Soát người cũng được thôi, nhưng nếu như anh không tìm thấy gì thì sao?”
Người thanh niên hừ nói: “Thì thôi chứ sao, còn muốn gì nữa?”
Ngô Bình: “Thế à, giờ tôi nghi anh đã lấy cắp 10 triệu tiền Tinh của tôi, giờ tôi phải lục soát cả cửa hàng của anh”.
Người thanh niên nổi giận: “Tôi lấy trộm 10 triệu tiền Tinh của anh ư? Thần kinh à?”
Ngô Bình: “Anh một mực khẳng định người khác lấy đồ của mình trong khi không có bằng chứng gì, thì tôi cũng nói được”.
Người thanh niên thẹn quá hoá giận rồi vung tay lên gọi người: “Người đâu, dạy thằng này một bài học cho tao”.
Hai cao thủ cảnh giới Luyện Khí xông ra, một người ấn vai Ngô Bình, một người bẻ cổ tay anh. Ngô Bình lách người một cái rồi tung cú đấm trúng bụng một tên, sau đó húc khuỷu tay vào huyệt thái dương của tên khác.
Hai tên này chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngã xuống sùi bọt mép.
Người thanh niên kinh hãi, không ngờ Ngô Bình lại giỏi đánh đấm như thế nên hoảng loạn nói: “Anh đừng làm bậy, cậu tôi là trưởng lão của Huyền Minh Giáo đấy”.
Ngô Bình: “Còn muốn soát người nữa không?”
Người thanh niên nuốt nước miếng, trong chuyện này phần thắng không nghiêng về phía hắn. Tuy cậu hắn là trưởng lão ở Huyền Minh Giáo, nhưng đã nhiều lần dặn hắn không được làm bậy. Nếu chuyện này mà đến tai cậu hắn thì dù hắn vớt vát được thể diện thì cũng bị mắng một trận tơi bời. Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn quyết định dừng lại: “Hôm nay tôi tha cho anh đấy”.
Vân Thường: “Cái gì mà tha? Anh đã vu oan cho tôi, chuyện này phải nói cho rõ”.
“Chuyện gì mà ồn ào thế hả?”
Lúc này, có một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím đi vào, trên áo ông ấy thêu hình con chim ưng màu vàng. Nhìn thấy người này một cái là người thanh niên đã giật mình rồi vội vàng hành lễ ngay: “Tham kiến tuần tra Kim Ưng”.