Sau khi hai người này rời đi, Liễu Mỵ và Liễu Quyền lại cảm tạ Ngô Bình, nếu không phải Ngô Bình ra tay thì cuối cùng bọn họ chỉ có thể đồng ý điều kiện mà Long Khiếu Thiên đưa ra.
Ngô Bình: “Hai người không cần khách sáo”.
Nói mấy câu, Liễu Quyền lập tức nói: “Mỵ Nhi, em đi cùng cậu Ngô đi, anh về trước đây”.
Rất rõ ràng, Liễu Quyền thân là anh trai cũng nhìn ra được em gái có ý với Ngô Bình, cũng có lòng thành toàn. Tuy em gái là Thánh Nữ, nhưng so với Ngô Bình thì còn kém rất nhiều.
Trong lòng Tsukishi Sakura ít nhiều cũng có chút thất vọng, lúc trước cô ta nói không muốn dựa vào đàn ông để đi lên, nhưng nếu người đàn ông đó quá ưu tú, thì cô ta có do gì từ chối chứ? Nhưng bây giờ Liễu Mỵ đã đi trước cô ta một bước, trong lòng cô ta cũng khó tránh có chút ghen tỵ.
Liễu Mỵ cười nói: “Biết rồi, anh, anh về nhà trước đi”.
Liễu Quyền rời đi, Liễu Mỵ nói với Tsukishi Sakura: “Chị, mấy hôm nay em không thể bên cạnh chị rồi”.
Tsukishi Sakura khẽ thở dài trong lòng, nói: “Không sao, vốn dĩ chị cũng không có chuyện gì, chỉ là đến bên này xem thử thôi”.
“Nghe Minh trưởng lão nói, cô Tsukishi là hoàng tộc?”, Ngô Bình hỏi.
Liễu Mỵ cười nói: “Chị ấy là quận chúa của hoàng triều Thần Nhẫn U Thiên Tiên Giới, cha chị ấy là một vị thân vương”.
Ngô Bình: “Hoàng triều Thần Nhẫn sao?”. Cậu có chút ấn tượng, lúc trước khi đến Thiên Nhạc Tông cùng Đào Thành, thì có nghe ông Đào nhắc đến. Nhưng theo bọn như bọn họ nói, hoàng triều Thần Nhẫn đã bị diệt quốc từ hơn trăm năm trước rồi, chỉ còn một vài con cháu hoàng triều còn sống, di tản khắp các nơi.
Tsukishi Sakura lạnh nhạt nói: “Hoàng triều Thần Nhẫn từ lâu đã không còn rồi, tôi cũng không phải hoàng tộc gì. Ngay cả thân vương của cha tôi cũng chỉ là hư danh mà thôi”.
Liễu Mỵ: “Chị, hoàng triều Thần Nhẫn nhất định sẽ rạng danh lần nữa”.
Tsukishi Sakura bỗng có chút ủ rũ, nói: “Hy vọng vậy đi. Tiểu Mỵ, em và cậu Ngô nói chuyện đi, chị còn có việc, đi trước đây”.
Cô ta nói đi là đi, Liễu Mỵ chỉ đành tiễn cô ta ra ngoài Quân Tử Lâu.
Quay về, Liễu Mỵ nói: “Cậu Ngô, viên Bát Môn Kim Thủy Đan kia, tôi nhường cho chị Sakura rồi”.
Ngô Bình ừ một tiếng: “Đồ là của cô, cô có quyền xử lý nó”.
Liễu Mỵ khẽ thở dài, nói: “Thân thế chị Sakura rất thảm, lúc nhỏ khi chị ấy còn trong bụng mẹ đã bị người ta truy sát rồi, kẻ địch rạch kéo chị ấy ra, chuẩn bị cho thú hoang ăn thì may mắn được một trưởng lão Thiên Trần Giáo đi qua cứu chị ấy. Gần đây, người của hoàng triều chuẩn bị phục quốc, muốn mượn chút sức lực bên ngoài, vì vậy bọn họ không ngừng sắp xếp một vài người đàn ông ưu tú cho chị Sakura”.
“Minh Duệ cũng là người của hoàng triều Thần Nhẫn?”, Ngô Bình lập tức hỏi.
Liễu Mỵ: “Cô ấy từng là một quan lớn hoàng triều Thần Nhẫn, bây giờ là thừa tướng”.
“Cha của Tsukishi Sakura không phải thân vương sao?”
Liễu Mỵ cười khổ: “Cha của chị Sakura đã hôn mê nhiều năm, không có thân phận thân vương nhưng chuyện gì cũng không làm được, càng không thể bảo vệ được chị Sakura”.
“Ra là vậy”. Ngô Bình nói: “Chẳng trách Minh Duệ cứ muốn tôi gặp cô ấy”.
Liễu Mỵ cười nói: “Lúc trước tôi giả vờ là chị Sakura, thật ra cũng là muốn thay chị ấy gánh phần rắc rối này”.
Ngô Bình nhìn cô ta: “Cô thấy tôi là rắc rối sao?”
Liễu Mỵ vội xua tay: “Không phải. Bây giờ tôi rất thích cậu Ngô”. Nói xong, thân thể mảnh khảnh lại gần Ngô Bình, khiến cậu cảm nhận được cảm giác mềm mại.
Ngô Bình không ngờ cô ta lại lớn gan như vậy, bất giác lùi xa một bước, cậu ho khan nói: “Cô Liễu, thể chất cô bất phàm, là thiên mỵ chi thân trong triệu người chỉ có một, đàn ông bình thường không thể kiềm chế được nội tâm, tốt nhất cô…”
“Cậu Ngô sợ không khống chế được bản thân sao?”. Cô ta cắn môi, khẽ hỏi.
Ngô Bình nghiêng đầu, cười khổ nói: “Cô Liễu, tôi còn có chút chuyện, e rằng phải đi trước”.
Liễu Mỵ vội vàng kiềm chế lại, nhếch miệng cười: “Là Mỵ Nhi không tốt, xin công tử đừng đuổi tôi đi”.