Thấy sắc đẹp của Hồng Lăng, Lý Quảng Long lập tức hoảng hốt rồi hỏi: “Cô em này là ai thế?”
Ngô Bình chưa trả lời thì Hồng Lăng đã giành nói trước: “Tôi là em gái của anh ấy”.
Lý Quảng Long cười nói: “Chú em có hai cô em gái cơ à?”
Ngô Bình liếc nhìn Hồng Lăng, anh không giải thích mà chỉ nói: “Cô ấy là Hồng Lăng”.
Hồng Lăng không để ý đến Lý Quảng Long, mà chỉ nhìn chăm chăm vào thức ăn trên bàn, cô ấy còn nhấp thử mấy ngụm rượu, nhưng rõ ràng không thích vì hàng lông mày của cô ấy đã nhíu lại.
Cơm no rượu say xong, Hồng Lăng hỏi: “Sao người ta lại bắt anh đi thế?”
Ngô Bình nghĩ thầm giờ cô nhóc này mới nhớ tới chuyện đó ư, anh đáp: “Chuyện qua rồi, thế sắp tới cô có dự định gì?”
Hồng Lăng chẹp miệng: “Anh đi đâu thì tôi theo đó”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Luyện kiếm cho tôi xem nào”, trước đó, anh muốn quan sát kiếm pháp của Hồng Lăng, nhưng đến giờ mới có cơ hội.
Hồng Lăng đứng dậy, sau đó liếc nhìn Lý Quảng Long và Cương Tử: “Được, anh bảo họ tránh đi đi”.
Lý Quảng Long đứng phắt dậy rồi nói: “Được, chúng tôi tránh đi nhé”, sau đó, anh ta kéo Cương Tử rời khỏi đó ngay. Nếu Hồng Lăng là em gái của Ngô Bình thì đương nhiên anh ta phải nể mặt rồi.
Hồng Lăng bắt đầu tháo kiếm xuống, sau đó khí thế của cô ấy đã khác hẳn, một luồng sát khí dày đặc bủa vây khiến người ta thấy lạnh toát người.
Hồng Lăng múa kiếm nhanh như tia sét, từng đường kiếm tung hoành, lông măng trên người Ngô Bình đều đứt lìa, anh vội vàng vận chuyển chân khí bảo vệ cơ thể, để tránh bị kiếm khí xâm nhập vào.
Anh lập tức khởi động khả năng quan sát động thái đôi mắt xuyên thấu, nhờ năng lực này mà anh có thể nhìn thấy con muỗi vỗ cánh năm trăm lần trong một giây, nhưng hình như đường kiếm của Hồng Lăng còn nhanh hơn.
Khi cô ấy múa kiếm, chân khí trong cơ thể sẽ chuyển động theo một đường đặc biệt nào đó. Tuyến đường này có liên quan đến kinh mạch cấp hai, hoá ra Hồng Lăng đã đả thông hết kinh mạch cấp hai trên toàn cơ thể rồi, thật bất ngờ!
Hồng Lăng đang luyện kiếm pháp Cửu Thức, chiêu thức này không phức tạp, nhưng uy lực của từng chiêu có thể dễ dàng giết chết Ngô Bình ngay.
Đây chính là thực lực của cao thủ thật sự ư? Ngô Bình chấn động, anh cảm thấy trước khi mình đả thông hết kinh mạch cấp hai trên người và luyện khí xong thì không thể chống lại đòn tấn công của Hồng Lăng được.
Đừng nói là anh, ngay đến tông sư cảnh giới Thần cũng phải chết dưới kiếm của Hồng Lăng thôi.
Sau khi biểu diễn kiếm pháp Cửu Thức xong, Hồng Lăng thu kiếm rồi ngoảnh lại hỏi: “Anh có nhìn rõ không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có, nhưng tiếc là không làm theo được, tu vi của tôi không cao bằng cô”.
Ngô Bình mỉm cười: “Đến sư phụ tôi còn không nhìn được đường kiếm của tôi, anh làm được như vậy là quá siêu rồi”, đây là lần thứ hai cô ấy khen Ngô Bình.
Ngô Bình ra hiệu cho cô ấy tiến gần lại mình rồi nói: “Kiếm pháp của cô cho người xem cảm giác chưa tới, cô chưa thi triển hết thực lực hả?”
Hồng Lăng: “Ừm, tôi sợ làm quá thì sẽ khiến anh bị thương”.
Ngô Bình hoảng luôn, anh cứ ngỡ mình rất mạnh rồi, nhưng so với Hồng Lăng thì đúng là còn kém xa.
Hồng Lăng nói: “Vẫn còn một lý do khác nữa, tôi đang luyện Điện Kiếm, ít nhất phải đến cảnh giới Thần thì mới có thể phát huy được uy lực của nó, thậm chí phải đến cảnh giới Tiên Thiên thì mới phát huy tối đa uy lực”.
Ngô Bình hiểu ra: “Hoá ra vì tu vi của cô chưa đủ”.
Hồng Lăng gật đầu: “Sư phụ tôi bảo thể chất của tôi khác người bình thường, khi nào đủ tuổi thì tu vi tự khắc tăng thôi”.