Phiêu Miểu Thiên Tôn nói với Ngô Bình: "Huyền Bình, vị Thiên Hà Kiếm Đế này từ khi còn trẻ đã là một thiên tài nổi tiếng, ông ấy đã trở thành Chân Tiên từ nhiều năm trước. Mấy năm nay, ông ấy tập trung lĩnh ngộ kiếm đạo Thiên Hà và giờ đã đạt tới cảnh giới viên mãn".
Ngô Bình đáp: "Kiếm Đế tới tham dự đại hội quả là vinh hạnh của chúng tôi, mời vào bên trong ngồi!"
Hai thầy trò Thiên Hà Kiếm Đế ngồi xuống, Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: "Huyền Bình, cậu thiếu niên đó vi sư từng nghe danh. Cậu ta tên là Đông Tiệm, cũng là tu sĩ cảnh giới Động Tàng giống con. Cậu ta còn tài giỏi hơn cả Thiên Hà Kiếm Đế, con không thể coi nhẹ".
Ngô Bình: "Sư tôn yên tâm, anh ta chắc chắn đánh không lại con". Đây chính là sự tự tin vì bản thân là Thái cổ Chân nhân của Ngô Bình.
Họ đón thêm vài vị khách nữa thì một người đàn ông trung niên khác xuất hiện. Người này cũng mặc đồ trắng, mắt xếch, có ba cọng râu xanh, mi dài màu vàng. Người này chính là Kiếm Đạo Quân!
Phiêu Miểu Đạo Quân chào hỏi: "Kiếm Đạo Quân, không ngờ ông cũng tới đây".
Kiếm Đạo Quân khẽ mỉm cười đáp: "Nghe nói ở đây có Tam Trùng Long Môn Đan nên tôi muốn tới mở rộng tầm mắt".
Nói rồi, ánh mắt ông ta dừng lại ở Ngô Bình. Ban đầu, ông ta từng khóa chặt khí tức của Ngô Bình ở đại thế giới Kiếm Đạo nên lập tức nhận ra anh.
Ông ta mặt không biến sắc, cười hỏi: "Anh bạn trẻ, hình như chúng ta từng gặp nhau?"
Ngô Bình biết ông ta đã nhìn thấu thân phận của mình nên cũng cười đáp: "Kiếm Đạo Quân, lúc trước ông từng chém tôi một nhát ở đại thế giới Kiếm Đạo. Vậy nên tôi vẫn còn nhớ ông rõ lắm".
Kiếm Đạo Quân cười ha ha đáp: "Anh bạn trẻ phúc lớn mạng lớn, đến Tam Sinh Trảm của tôi cũng không đả thương được cậu, bái phục"
Ngô Bình: "Đạo Quân quá khen rồi".
Rồi hai người họ ngoài mặt cười mà trong lòng cảnh giác chào hỏi nhau vài câu.
Kiếm Đạo Quân chỉ vào thanh niên bên cạnh mình, nói: "Đây là đồ đệ của tôi - Tư Đồ MInh Kiếm. Minh Kiếm, lát nữa con phải tranh thủ học tập cậu ấy".
Người tên Tư Đồ Minh Kiếm kia có đôi lông mày màu trắng, đồng tử cũng màu trắng, kiếm khí từ anh ta tỏa ra khiến người khác sợ hãi, như thể còn mạnh hơn Đông Tiệm ban nãy gấp mấy lần.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho sư đồ Kiếm Đạo Quân, có hai tu sĩ còn khá trẻ tới. Hai người này, một người có khí tức rất thần bí, đồng tử màu tím, trên trán có một chiếc vảy màu bạc nhỏ. Người còn lại thì tỏa ra yêu khí nồng nặc, ánh mắt giống như con thằn lằn, hoàn toàn không có chút tình cảm của con người.
Họ vừa xuất hiện, Phiêu Miểu Thiên Tôn đã hơi cau mày: "Hai vị, đây là đại hội Kiếm Đan của tộc người. Hai người một bán thần, một bán yêu không phù hợp tham gia lắm, mời về cho".
Người thanh niên mắt tím cười ha ha đáp: "Thế nào? Sợ bọn ta sao? Loài người hèn nhát vậy sao?"
Ngô Bình cũng cau mày, trong lòng rất khó chịu. Sư tôn anh là Đạo Quân mà hai kẻ này lại không có chút tôn trọng nào.
Nhưng sau đó, anh như thể nghĩ ra chuyện gì khác, quan sát hai người kia một lượt rồi lạnh lùng nói: "Người tới đều là khách, mời vào!"
Nói rồi anh sai người dẫn bán thần và bán yêu này vào bên trong.