Hoa Giải Ngữ thở dài nói: “Chúng tôi đã chuyển đến được mấy hôm rồi, nhưng chưa kịp báo cho Long chủ”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Xem ra tuy Thiên Long không bị giải tán thì vẫn bị phân biệt đối xử nhỉ”.
Hoa Giải Ngữ: “Mọi người đều bực lắm, nhưng đặt thế cục lên hàng đầu nên cũng không làm gì khác được, đành chấp nhận hiện thực thôi ạ”.
Ngô Bình nhìn về phái Bắc rồi nói: “Ở đó là rừng à?”
Hoa Giải Ngữ: “Chúng tôi đã đi nghe ngóng thì đi hết khu rừng ấy sẽ thấy nhiều vương quốc, đều là thuộc quốc của Thiên Đạo Môn. Rừng này tên là Vô Sinh, khu vực cấm của sinh mệnh, nghe nói đến Thiên Tiên cũng không dám vào”.
Ngô Bình: “Chuyển Thiên Long đến đây khác gì đẩy chúng ta vào chỗ chết”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, mọi người hãy tới đảo Hưng Long với tôi, ở đó đang thiếu người, mọi người đến đó giúp tôi một tay luôn”.
Mọi người nghe thấy có thể rời khỏi đây thì mừng rỡ, vì ở lại đây không có tiền đồ, cũng không có thu nhập, nếu được đi với Long chủ thì là tốt nhất.
Ngô Bình: “Tôi là Tổng đốc ở đó nên sau này mọi người đừng gọi tôi là Long chủ nữa”.
Hoa Giải Ngữ: “Sếp, tôi có chuyện muốn nói. Mấy ngày qua, chúng tôi đã nhìn thấy khá nhiều người tu hành đi vào rừng Vô Sinh, trong số đó có cả Thiên Tiên”.
Ngô Bình: “Có người vào trong rừng ư?”
Hoa Giải Ngữ: “Sếp, họ mạo hiểm vào trong chắc chắn có lý do”.
Ngô Bình nói: “Tôi đến đây rồi, hay vào trong xem thử nhỉ”.
Diệp Huyền: “Tiền bối, hay thôi đi ạ, đây là khu vực cấm của sinh mệnh thì sẽ nguy hiểm lắm”.
Ngô Bình cười nói: “Không sao, người khác vào được thì tôi cũng vào được”.
Dứt lời, anh lách người rồi hoá thành một tàn ảnh, chui vào bên trong.
Không biết đã bao lâu không có người vào rừng, vì hình như nó đã tồn tại từ thời Tiên Quốc.
Cây cối trong rừng đều rất lớn, gần như không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời mà chỉ toàn không gian u tối.
Ngô Bình đi được một đoạn thì chợt đứng lại, vì anh cảm nhận có nguy hiểm.
Vù!
Một cành cây có gai nhọn chui từ dưới đất lên, sau đó quân lên chân và eo anh.
Ngô Bình không nhúc nhích, anh thi triển kiếm khí mà cành cây tự động vụn nát.
Các cành cây khác không dám đến gần anh mà đều trốn thật xa.
Ngô Bình thả chuột tìm bảo vật ra rồi nói: “Đi xem quanh đây có bảo bối nào không”.
Mắt con chuột sáng lên, sau đó nó chỉ về phía chếch bên trái ở đằng trước.
Ngô Bình nhanh chóng đột thổ đến đó, anh đi được hơn trăm mét thì ngoi lên hỏi: “Ở gần đây à?”
Con chuột lại chỉ về phía Bắc, Ngô Bình di chuyển thêm một lúc thì con chuột kêu lên, ra hiệu cho anh là sắp đến nơi.
Ngô Bình cất nó đi rồi quan sát xung quanh, nhưng ngoài cây ra thì chỉ có cỏ dại, chứ không có bảo bối nào.
“Kỳ lạ, sao không có gì nhỉ?”