Ngô Bình nhận hết toàn bộ số tiền mà không hề khách sáo: “Anh tìm chỗ nào đó trốn đi, tránh cho chủ nợ tới tìm anh”.
“Vâng, chủ nhân”.
Rời khỏi biệt thự Ngọc Tuyền, Ngọc Bình quay lại Thiên Long để chuẩn bị. Ngày mai phải thi đấu với cường giả của nước Mễ, thế nên anh lục tìm trong pháp khí chứa đồ một hồi, tìm ra được một ngón tay phủ đầy vảy màu xanh dương. Anh từng tưởng rằng chủ nhân của ngón tay là một vị Thiên Tiên, còn từng dùng sức mạnh của nó để vẽ bùa.
Trên ngón tay đeo một cái nhẫn, trước kia anh từng có ý định mở ra, nhưng lần nào chạm tới chiếc nhẫn cũng bị sức mạnh bên trong ngón tay hất văng.
Anh đặt ngón tay vào trong không gian Hắc Thiên và hỏi: “Thần Hắc Thiên, ngươi có nhận ra vật này không?”
Giọng nói của thần Hắc Thiên vang lên: “Đây là ngón tay của Ma Thần, chiếc nhẫn bên trên rất thú vị đấy”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, tại sao lại nói vậy?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Chiếc nhẫn này có tác dụng kỳ diệu dịch chuyển không gian, sử dụng nó có thể di chuyển người hoặc vật đến nơi rất xa trong nháy mắt”.
Ngô Bình cảm thấy dao động: “Nói vậy, có thể di chuyển bất kỳ vật gì tới một địa điểm được chỉ định?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Tu vi của ngươi khá thấp, hiện giờ vẫn không thể chỉ định được vị trí và khoảng cách, mỗi lần dịch chuyển đều là ngẫu nhiên. Thứ này đối với ngươi mà nói chẳng có giá trị gì, ngươi có thể hiến tế nó cho ta, đổi lấy thứ hữu dụng”.
Ngô Bình chớp chớp mắt: “Ngón tay thì sao?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Ngón tay ẩn chứa năng lượng của Ma Thần, cũng có thể hiến tế”.
Ngô Bình đáp: “Được, ta sẽ hiến tế ngón tay này trước”.
Thần Hắc Thiên xuất hiện, lấy đi ngón tay của Ma Thần trong tay anh: “Giá trị của ngón tay này tương đương với sáu hồn phách mà ngươi từng hiến tế trước đó. Mà những thứ này là thứ mà ngươi có thể lấy đi”.
Dứt lời, trước mặt Ngô Bình xuất hiện một loạt vật phẩm, chậm rãi di chuyển trước mặt anh.
Đã có trải nghiệm tương tự nên lần này anh vô cùng trầm lặng, lựa chọn kỹ càng. Qua nửa giờ đồng hồ, anh phát hiện một cuốn sổ ghi chép khá mỏng.
Không khỏi tò mò, anh hỏi: “Đây là sách gì mà có thể tương đương với sáu hồn phách?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Đây là bút ký tu luyện do một cao thủ chí cường của tiên vực vĩnh hằng truyền lại cho hậu thế, tuy số chữ không nhiều, nhưng chữ nào cũng quý giá”.
Ngô Bình hỏi: “Cuốn sổ ghi chép này có thể chỉ điểm cho thiên tiên không?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Đây là ghi chép chỉ dạy cảnh giới địa tiên tu hành. Cuốn sổ ghi chép chỉ dạy cảnh giới thiên tiên tu hành có giá trị cao hơn nó mười lần”.
Ngô Bình trợn tròn hai mắt: “Thần Hắc Thiên, chẳng lẽ một cuốn sổ ghi chép mà ngươi tách nó thành nhiều phần?”
Thần Hắc Thiên đáp: “Ta rất công bằng”.
Ngô Bình thầm nghĩ, ngươi đúng là đồ gian thương, ngẫm nghĩ rồi anh hỏi: “Có thể cho ta xem qua bút