Kiều Bộ Tiên cười lớn nói: “Nghe tên gần giống nhau, nhưng cấp bậc thì xa nhau lắm”.
Ngô Bình: “Nhưng Tiên Thiên chính là thần tiên rồi, hơn nữa còn là một thần tiên rất giỏi”.
Kiều Bộ Tiên càng nghĩ càng thấy Ngô Bình thú vị, ông ấy cười nói: “Nếu không gặp Hồng Lăng thì ta cũng muốn nhận cậu làm đồ đệ”.
Ngô Bình chợt nảy ra một ý: “Hay tiên sinh nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi chưa có sư phụ”.
Kiều Bộ Tiên ngạc nhiên: “Cậu không có sư phụ ư?”
Ngô Bình cười nói: “Ban nãy, tôi nói dối”.
Kiều Bộ Tiên cười phá lên rồi hỏi: “Thế cậu có muốn bái tôi làm sư phụ không?”
Ngô Bình rất thông minh nên lập tức quỳ xuống ngay: “Đồ nhi Ngô Bình bái kiến sư phụ”.
Kiều Bộ Tiên rất vui, ông ấy đỡ Ngô Bình dậy rồi nói: “Trong đời ta chỉ nhận đúng ba đồ đệ, con là người thứ tư đấy”.
Ngô Bình vội nói: “Sư phụ, người có thể cho con lên làm đồ đệ thứ ba được không, con không muốn gọi Hồng Lăng là sư tỷ”.
Kiều Bộ Tiên nói: “Tự con thương lượng với cô bé đi”, một sự thiên vị rõ ràng.
Ngô Bình cạn lời, sao anh không bái sư sớm hơn chứ?
Chẳng mấy chốc đã có người mang trà tới, Kiều Bộ Tiên mở ra ngửi rồi cười nói: “Được lắm!”
Ông ấy nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, ta phải đi xử lý một vài chuyện gấp rồi, tạm thời không thể truyền thụ gì cho con được. Nửa năm nữa, thầy trò ta sẽ gặp lại”.
Ngô Bình vội hỏi: “Sư phụ có dùng điện thoại không ạ?”
Kiều Bộ Tiên xua tay: “Ta không dùng mấy thứ kỳ quái ấy đâu”.
Dứt lời, ông ấy lấy hai tấm danh thiếp đã cũ ra rồi nói: “Đây là danh thiếp của đại sự huynh và nhị sư huynh của con, có gì thì con cứ tìm họ”.
Kiều Bộ Tiên để lại hai tấm danh thiếp ấy rồi rời đi, Ngô Bình và nhóm Từ Quý Phi tiễn ông ấy ra tận cửa. Đong Phật tiên sinh cũng không đi xe, mà đi bộ, loáng cái đã không thấy người đâu.
Sau khi Kiều Bộ Tiên đi rồi, Từ Quý Phi mới cười nói: “Chúc mừng chú nhé! Giờ chú là đồ đệ của Đông Phật tiên sinh rồi, vai vế cao lắm đấy, sau này khéo anh còn phải gọi chú là tiền bối Ngô cũng nên”.
Ngô Bình liếc mắt nói: “Anh ba, anh đừng trêu em nữa, chúng ta đi uống rượu đi!”
Cả Từ Quý Phi và Ngô Bình đều đang rất vui, Đường Tử Di bảo người chuẩn bị rượu thịt cho họ ngồi với nhau.
Hai người họ đã uống tới tận hoàng hôn, Từ Quý Phi cũng đã ngà ngà say, sau đó bắt đầu kể về những kinh nghiệm trong võ thuật của mình cho Ngô Bình nghe.
Phải công nhận là Từ Quý Phi đã phải khổ luyện và chịu nhiều tủi nhục, đến năm 30 tuổi mới có chút thành tựu. Ông ấy có được như ngày hôm nay cũng nhờ ý chí và sự siêng năng của mình.
Hai người đang trò chuyện say sưa thì quản gia đi tới, thông báo có người muốn gặp.