Điểm thú vị của Như Lai Thần Chưởng là mọi thứ anh đã học và luyện trước đó đều sẽ được thể hiện trong mười thức này, chỉ là tiến thêm một bước nữa thôi.
Kim Cương Ấn được biến đổi từ ba thức đầu tiên, nhưng có trình độ và cao minh hơn. Lúc này, Ngô Bình muốn luyện thành Kim Cương Ấn thì phải luyện thành một loại sức mạnh trong cơ thể, có tên là Kim Cương Phật Ấn.
Kim Cương Phật Ấn là nền tảng tu luyện ba thức đầu tiên của Như Lai Thần Chưởng, bản chất của nó tương tự thần bàn nhưng đơn giản hơn.
Ngô Bình có nền tảng thâm hậu, tất nhiên không nhất thiết phải luyện ra một Kim Cương Phật Ấn, anh chỉ cần dựa vào nền tảng của Hỗn Nguyên Tiên Lò để sửa đổi một chút là được.
Luyện được nửa ngày, bề mặt Hỗn Nguyên Tiên Lò đã xuất hiện một Kim Cương Phật Ấn. Nhờ anh tác động, Phật Ấn đã phát ra Kim Cương Phật Lực chính tông!
Có Kim Cương Phật Lực , Ngô Bình có thể đánh ra Kim Cương Ấn! Sau đó, Hỗn Nguyên Tiên Lò bắt đầu hấp thụ Kim Cương Phật Lực vào trong, uy lực lại tăng thêm một phần.
Bất thình lình, anh chưởng một cái, một chữ “Vạn” màu vàng xoay tròn và in trên tảng đá đối diện, như thể được khắc trên đó vậy.
Đây chính là Kim Cương Ấn. Ấn này có thể bảo vệ vạn vật, cũng có thể huỷ diệt vạn vật!
Lúc này, sắc trời đã tối. Chu Vô Thượng vẫn đang tu luyện, Ngô Bình một mình ra khỏi sơn động.
Anh lên đỉnh núi, nhìn thấy bầu trời rợp sao, xung quanh yên tĩnh vô cùng.
Bỗng nhiên, anh trông thấy ở hướng ánh trăng có hai bóng người một trắng một đen đang bay đến. Hai người đó bay về phía chùa Đại Thiền.
Mới đầu Ngô Bình còn nghĩ là người trong giang hồ đến tham gia đại hội võ lâm. Nhưng ngay sau đó anh đã cảm thấy không ổn, vì hai người đó vừa tiến vào chùa Đại Thiên, trong chùa liền vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Nhoáng một cái, Liễu Duyên đã đến bên cạnh anh, nhíu mày nói: “Là tà tu!”
Ngô Bình hỏi: “Anh có thu hoạch gì không?”
Liễu Duyên đáp: “Công pháp của Cực Lạc Phật Thổ rất phù hợp với anh. Trong vòng từ ba đến năm năm, anh sẽ có thể đột phá lên”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy là tốt rồi”.
Liễu Duyên hỏi: “Ban nãy có phải cậu đã nhìn thấy gì không?”
Ngô Bình đáp: “Em nhìn thấy hai bóng người, một đen một trắng, bay từ hướng ánh trăng và tiến vào chùa Đại Thiền. Bọn họ vừa vào chùa, em đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết”.
Liễu Duyên khẽ thở dài: “Rốt cuộc họ vẫn đến!”
Ngô Bình thấy rất lạ: “Anh biết hai người này sao?”
Liễu Duyên đáp: “Hai người này cùng thời với anh, là một cặp vợ chồng. Hai vợ chồng này đã tu luyện một công pháp chí âm chí tà, tên Cửu Âm Tà Thần Quyết. Để tu luyện nó, họ phải giết hại rất nhiều sinh linh. Sau khi anh biết chuyện này, trong cơn tức giận đã tìm đến cửa và đánh hai người họ bị thương nặng. Nào ngờ bọn họ lại trốn thoát được, còn ẩn mình suốt nhiều năm qua. Ban nãy lúc đang tu luyện trong động, anh bỗng cảm nhận được tà khí đặc trưng của họ. E là hai người này đã tu luyện Cửu Âm Tà Thần Quyết đến mức cao nhất, hoá thành tà thần!”
Ngô Bình hỏi: “Tà thần ư?”
Liễu Duyên gật đầu: “Lúc này bọn họ xông vào chùa Đại Thiền chắc chắn vì muốn trả thù”.
Ngô Bình hỏi: “Anh có đấu lại họ không?”