Ngô Bình đảo mắt, nói: "Đi ra đi, tao không cho mày đâu".
Đông Hoàng cũng liếc nhìn con mèo đen, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ. Có thể khiến Đông Hoàng dùng ánh mắt như vậy nhìn nó, chứng tỏ con mèo này không đơn giản!"
"Khụ khụ..."
Đột nhiên từ phía xa có tiếng ho, một bà cụ dáng nhỏ nhắn, già đến nỗi không thể già hơn, mặc bộ quần áo xám kiểu những người già hay mặc, đội một chiếc khăn mỏ quạ đen chầm chậm đi từng bước về phía đó.
"Tiếu Hắc, sao mày lại chạy lung tung rồi", bà ấy nói với con mèo bằng giọng vô cùng hiền hoà.
Chú mèo đen kêu lên một tiếng đáp lời, sau đó chạy đến bên dụi vào người bà cụ vô cùng thân thiết.
Bà cụ mỉm cười, ngẩng đầu nói với Ngô Bình: "Chàng trai trẻ, ngại quá, con mèo của tôi làm phiền cậu rồi".
Ngô Bình nhìn bà cụ, anh cảm thấy hơi kinh ngạc. Bởi anh nhìn thấy đằng sau lưng bà cụ có một cánh cửa lớn màu đen. Cánh cửa đó đang đóng lại như thể nhốt một thứ gì đó vô cùng đáng sợ ở bên trong. Một khi thứ đó được thả ra thì nó có thể xé toạc bà cụ kia ra thành từng mảnh!
Ngô Bình bước tới, khách sáo chắp tay chào hỏi: "Rất vui được gặp bà".
Bà cụ mỉm cười đáp: "Chàng trai trẻ này mắt nhìn không tệ, có thể nhận ra tu vi của tôi. Chẳng trách Đông Hoàng lại đi theo cậu".
Đông Hoàng? Anh nhìn sang chú chó vàng to lớn bên cạnh mình.
Đông Hoàng mặt rất mất kiên nhẫn, liếc nhìn bà cụ kia một cái rồi đi thẳng vào nhà cũ. Nó phải xem xem chỗ nào hơp lý để đặt cái ổ của nó.
Ngô Bình hỏi: "Tôi nên gọi bà thế nào?"
Bà cụ đáp: "Đã rất nhiều năm không có ai nhắc đến tên hiệu của tôi nữa. Giờ đột nhiên hỏi tới, tôi cũng không nhớ ra. Để tôi nghĩ xem... Ba trăm năm trước, người ta gọi tôi là "Thánh Vu Tiên Tử", hai trăm năm trước họ lại gọi tôi là "Vu bà bà". Sau này tôi mai danh ẩn tích, rất ít người biết đến tên hiệu của tôi".
Ngô Bình vội vã đáp: "Thì ra là Vu bà bà, hậu bối thất lễ rồi!"
Vu bà bà cười đáp: "Chàng trai trẻ không cần lo lắng, tôi tới tìm Đông Hoàng để xin đổi một thứ. Đổi xong tôi sẽ đi ngay".
Ngô Bình ngạc nhiên, trước đó Đông Hoàng cũng từng đổi đồ cho anh. Anh không khỏi tò mò hỏi: "Tiền bối, hình như có rất nhiều người tới đổi đồ với Đông Hoàng. Những thứ trên người nó đến từ đâu vậy?"
Vu bà bà nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt khó hiểu: "Cậu không biết sao?"
Ngô Bình lắc đầu: "Hậu bối không rõ".
Vu bà bà gật đầu: "Cậu không biết cũng dễ hiểu thôi. Lai lịch của Đông Hoàng vô cùng thần bí, không ai biết nó xuất hiện từ khi nào. Cũng không ai biết từ lúc nào người ta tới xin đổi chác với nó lấy thứ người ta muốn. Nhưng từ thời của tôi nó đã rất nổi tiếng. Mấy trăm năm nay, tôi đã đổi cho nó mười mấy món đồ, cũng có thể coi là khách hàng cũ của nó".
Ngô Bình kinh ngạc. Nói như vậy, Đông Hoàng ít nhất đã sống mấy trăm năm rồi. Vậy nó rốt cuộc là thứ gì?
Vu bà bà nói xong liền quay lưng đi vào nhà cũ của anh. Ngô Bình biết bà ấy đang đi tìm Đông Hoàng để đổi đồ nên không đi vào theo.
Con mèo đen ban nãy vẫn lượn lờ xung quanh anh, có vẻ vẫn rất muốn chôm mấy hạt đậu hoè của anh nhưng Ngô Bình không buồn đếm xỉa đến nó.
Vài phút sau, bà cụ đi ra với nụ cười trên gương mặt, nói: "Chàng trai trẻ, từ giờ trở đi cậu chính là người trung gian của Đông Hoàng. Vậy nên tôi cũng phải theo quy tắc, cho cậu một phần lợi ích".
Ngô Bình ngạc nhiên, lợi ích gì vậy?