Minh Thiên cầm lấy một viên linh đan rồi quan sát, sau đó hô lên: “Đan dược cực phẩm!”
Đây là Linh Bảo Huyền Minh Đan, quá trình luyện chế cực khó, nhưng mới lần đầu mà Ngô Bình đã luyện chế được đan dược cực phẩm, điều này không khỏi khiến người ta kinh ngạc.
Ngô Bình: “Tại mất nhiều thời gian cho lò đầu quá, không thì còn có hiệu quả cao hơn”.
Minh Thiên bật cười nói: “Sư đệ, Linh Bảo Huyền Minh Đan cực phẩm chưa từng xuất hiện bao giờ, cậu là người đầu tiên luyện chế được đấy. Riêng điểm này thôi thì cậu đã là thầy luyện đan giỏi nhất của môn phái ta rồi”.
Ngô Bình xua tay: “Sư tỷ quá khen”.
Chỉ còn hơn 15 phút nữa là tới giờ lên lớp, Ngô Bình đã dẫn Ngô Bình đi nghe giảng.
“Sư tỷ, nghe giảng có tác dụng không?”
Minh Thiên: “Đại đan sư của vũ trụ chính giảng bài vẫn có tác dụng mà. À, thầy luyện đan lần này là một đại mỹ nữ tên là Nam Cung Lệnh Nghi. Nghe nói lần này cô ấy đển giảng bài chủ yếu muốn tìm chồng ở đây”.
Ngô Bình: “Nếu cô ấy là tu sĩ của vũ trụ chính thì tại sao lại chạy đến Cửu Dương cảnh chọn chồng?”
Minh Thiên: “Chị không rõ, chỉ nghe mọi người đồn vậy thôi”.
Ngô Bình: “Chuyện này không liên quan tới chúng ta, đến nghe giảng là được rồi”.
Hai người trò chuyện một lát thì đến nơi giảng bài là điện Thính Kinh. Điện này rất rộng, nhưng không nhiều người đủ tưc cách đến đây nghe giảng, thường chỉ có đệ tử từ cấp Tứ Đỉnh trở lên thì mới được nghe giảng ở đây.
Ngô Bình là thầy luyện đan Tử Đỉnh, địa vị ngang với đệ tử ngũ đỉnh nên đã đủ tư cách đến đây nghe giảng.
Sau khi đến nơi rồi, tất cả mọi người đều ngồi trên chiếu, trước mặt từng người là những chiếc bàn nhỏ, bốn người sáng lập thì ngồi cùng một bàn.
Minh Thiên và Ngô Bình đến thì cũng ngồi như vậy.
Bài giảng chưa bắt đầu, Minh Thiên giới thiệu với bốn người kia: “Bốn vị sư huynh, đây là sư đệ Ngô Bình, cậu ấy là đệ tử đơn tứ đỉnh, trình độ luyện đan rất cao. Tôi định mời sư đệ vào nhóm của chúng ta và thành người sáng lập thứ sáu”.
Nghe thấy thế, bốn người kia không khỏi liếc nhìn Ngô Bình, một người trong số đó nói: “Sư đệ có thể trở thành thầy luyện đan Tử Đỉnh thì tiền đồ sẽ rất tươi sáng, nhưng người sáng lập cần có kinh nghiệm luyện đan phong phú, như vậy thì mọi người mới tâm phục khẩu phục”.
Người này có mái tóc dài màu lam khói, sau đó thắt thành một bím tóc dài ở sau lưng, gương mặt dài cùng làn da ngăm khiến anh ta trông khá điển trai, gương mặt anh ta luôn tươi cười, thoạt nhìn có khí chất lãnh đạm.
Anh ta nói chuyện chậm rãi nhưng rất nghiêm túc, hình như ba người còn lại cũng ngầm coi anh ta là người đứng đầu nên đều nghe lời anh ta.
Minh Thiên đã lường trước được phản ứng này của họ nên cười nói: “Viên sư huynh, nếu Ngô Bình không đáp ứng được điều kiện thì tôi dẫn cậu ấy đến đây làm gì? Các sư huynh đều biết Linh Bảo Huyền Minh Đan đúng không?”
Viên sư huynh sáng mắt lên: “Sao, ý sư muội là Ngô sư đệ có thể luyện chế được linh đan ấy ư?”
Minh Thiên gật đầu, sau đó lấy viên đan dược cực phẩm ấy ra. Đan dược vừa ra lò nên khí tức vẫn còn biến hoá liên tục ở bên ngoài, từ đó có thể dễ dàng nhận ra là vừa luyện chế xong.
Viên sư huynh cầm lấy viên đan dược xem với vẻ tập trung cùng kinh ngạc. Một lát sau, anh ta nói: “Đan dược cực phẩm, còn là Linh Bảo Huyền Minh Đan nữa chứ. Minh sư muội, có đúng là Ngô sư đệ luyện chế không đấy?”
Minh Thiên: “Đúng, lúc cậu ấy luyện đan, tôi luôn ở bên cạnh”.
Viên sư huynh trả lại viên đan dược rồi bình tĩnh nói: “Nếu đúng là vậy thì Ngô Bình luyện đan còn giỏi hơn tôi, tôi đồng ý cho cậu ấy gia nhập và trở thành người sáng lập thứ sáu”.