Lúc này, Ngô Bình mở mắt ra, bất lực thở dài: “Kiếp Thánh Vương của anh đến rồi”.
Trần Nhược Nhàn kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Anh Lý à, không có chuyện gì chứ? Kiếp Thánh Vương có nguy hiểm không?”
Ngô Bình đáp: “Anh là Vạn Thánh chí tôn, giáo hoá Thánh Vương. Đối với anh, kiếp Thánh Vương không đáng là gì”.
Lời vừa dứt, Trương Quân đã xuất hiện trước mặt anh. Trong cơ thể cậu đã xuất hiện thêm một luồng sức mạnh tiêu cực. Sức mạnh này khiến thực lực của cậu tăng vọt, đã đến trình độ Thánh Vương, gần như không kém Ngô Bình!
“Cậu có việc gì à?”, Ngô Bình hỏi Trương Quân.
Trương Quân cười khẩy: “Tôi đến để giết anh đấy! Giết anh rồi, tôi sẽ thay thế được anh, trở thành Lý Huyền Bình duy nhất!”
Ngô Bình hờ hững nói: “Cậu giết tôi, chẳng phải cậu vẫn là cậu sao?”
“Không giống nhau! Trên thế gian này chỉ được phép có một Lý Huyền Bình thôi!”, Trương Quân gào thét dữ dội, đột nhiên ra tay.
Ngô Bình khẽ lắc đầu: “Cậu đã biết tôi có thể giáo hoá, mà vẫn dám làm vậy ư?”
Dứt lời, anh ấn tay vào giữa đôi lông mày Trương Quân. Cái chỉ tay này không nhanh cũng không chậm, Trương Quân không tránh được, cuối cùng cũng bị ấn vào giữa lông mày.
Ngô Bình cười nói: “Chúng ta vốn là một thể, tuy có phân biệt chính phụ, nhưng cùng chia sẻ phúc lành và vận khí. Bây giờ cậu chỉ bị sức mạnh tiêu cực do trật tự Đại Đạo tạo ra che mắt tâm hồn thôi. Trương Quân, mau tỉnh lại đi!”
“Ầm!”
Thánh niệm tối thượng đã chấn động tâm trí của Ngô Bình, hết lần này đến lần khác, khói đen không ngừng tỏa ra từ người anh, càng lúc càng nhạt. Một khắc sau, trên người Trương Quân không còn bốc khói đen nữa, ngược lại còn toả ra một loại khí tức thần thánh.
Ngô Bình buông lỏng tay, cười hỏi: “Trương Quân, đã thông suốt chưa?”
Trương Quân mở mắt ra, cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Tôi đã thông suốt rồi, cảm ơn rất nhiều!”
Ngô Bình nói: “Ban nãy tôi đã truyền con đường tu tiên Nhân đạo cho cậu. Cậu cũng tu luyện đi nhé”.
Trương Quân gật đầu, lập tức mở ra một cánh cửa trong thế giới Linh Đài của mình, kết nối nó và Thiên Tiên giới. Cậu là hoá thân của Ngô Bình, Linh Đài của cậu cũng tương đương với hoá thân của Thiên Tiên giới, một chính một phụ, bổ trợ cho nhau.
Lúc này, Ngô Bình đã thành công vượt qua kiếp Thánh Vương. Khí tức quanh người anh ngưng tụ, sức mạnh tín ngưỡng của hàng trăm hàng vạn Thánh và loài người đã hội tụ quanh người anh và biến thành ngai Hoàng!
Khí tức của anh cũng theo đó mà tăng lên, một loại cảm giác bao trùm cả chư thiên vạn đạo tự nhiên sinh ra! Ba nghìn Thánh huy bốc lên từ đỉnh đầu anh, bay thẳng lên chín tầng mây, trong vũ trụ chiếu ra vô số hình ảnh nhân vật trong lịch sử! Những người này đều là đại đức thánh hiền trong lịch sử Nhân tộc, lưu danh thiên cổ! Những nhân vật lớn, kẻ mạnh truyền kỳ đều ngừng mọi hành động, đồng loạt nhìn về phía Ngô Bình.
Lúc này, có người chắp tay hành lễ, có người mỉm cười, gật đầu khen ngợi. Những bậc thánh hiền đại đức từng xuất hiện trong dòng lịch sử đã bất chấp khoảng cách thời gian và không gian, liên lạc với tâm linh của Ngô Bình, chúc mừng anh trở thành Thánh Hoàng!
Ngô Bình đáp lễ, sau đó chậm rãi ngồi vào ngai Hoàng. Chỉ trong tích tắc, vô số ý thức tự cổ chí kim, từ khắp nơi trong thiên hạ, đã đến gần anh. Có thần hồn bất khuất, có ý thức chỉ còn lại một chút, có cô hồn dã quỷ, có ý thức gửi gắm từ tiền nhân, thậm chí có cả sự kính ngưỡng và tôn thờ của người trong tương lai. Ngay cả chim trên trời, thú ở đất liền, thuỷ tộc dưới biển, thậm chí là ý chí ngủ say dưới lòng đất, kẻ mạnh từ những duy độ khác, cũng lần lượt cảm nhận được và vội vã chạy đến.