Ngô Bình giật mình, cô ấy không có điện thoại? Bây giờ một chiếc smartphone cũng có mấy trăm mà thôi, chẳng lẽ cô ấy không mua được sao?
Cô gái như đã nhìn thấu sự khó hiểu của cậu nên giải thích: “Tôi không có bạn, cũng không có người thân nên không cần điện thoại!”
Ngô Bình gật đầu, nhận lấy tiền. Tay hai người vừa tiếp xúc là Ngô Bình đã cảm nhận được một sức mạnh huyền diệu lướt qua người, làm da đầu run lên. Nếu không phải bí anh mạnh mẽ, vừa rồi cơ thể cậu đã cứng đờ không thể động đậy rồi.
“Chuyện này là sao?”, cậu chấn động.
Giọng mèo đen vang lên trong đầu: “Công tử, cô ta là “Đạo Tử” chuyển kiếp!”
Đạo tử! Trong lòng Ngô Bình giật mình, đạo tử là con của đại đạo, sinh ra vì thời thế. Đạo tử thường sinh ra cùng với sứ mệnh của mình, nơi họ xuất hiện sẽ không chuyện lớn long trời lở đất xảy ra. Vậy là trong đại học Thần Kinh sắp có chuyện?
Mèo đen: “Đạo tử giáng lâm chứng tỏ thế giới này sắp xuất hiện vài thế lực làm ảnh hiện tới sự cân bằng của thế giới. Sứ mệnh của đạo tử là xoá bỏ những sức mạnh này”.
Ngô Bình hỏi: “Ngươi cảm thấy ảnh hưởng lớn kia sẽ là gì?”
Mèo đen: “Tạm thời không đoán ra được, có lẽ là 1 người, cũng có thể là 1 sự kiện”.
“Cảm ơn!”, Ngô Bình nói với cô gái: “Cô tên gì?”
“Diệp Nhu Tâm!”, cô gái đáp.
Ngô Bình chào cô gái rồi đi vì cậu biết đạo tử sẽ không có nhiều cảm xúc của con người.
Diệp Nhu Tâm đi xa, một bóng người đi ra từ sau cái cây, là Lâm Tôn. Lâm Tôn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ngô Bình: “Xem ra anh cũng biết thân phận của cô ấy rồi, chuyện thế này thì rất khó xử lý!”
Ngô Bình nhìn đối phương: “Anh đang theo dõi cô ấy?”
Lâm Tôn: “Cô ấy là đạo tử, nơi có cô ấy thì sẽ xảy ra chuyện lớn, đối với tôi có lẽ đó là một tạo hoá to lớn, cũng có thể là một kiếp nạn, tôi tới thử vận may thôi!”
Sau đó anh ta hỏi Ngô Bình: “Anh thì sao?”
“Tò mò thôi. Tôi muốn biết ở nơi như đại học Thần Kinh sẽ xảy ra được chuyện lớn gì?”
Lâm Tôn thản nhiên nói: “Xin nhắc anh một câu, hiện tại đại học Thần Kinh đều là ngoạ hổ tàng long, nhiều nhân vật lớn bối cảnh thâm sâu, anh Ngô vẫn nên cẩn thận thì hơn!”
“Không cần anh quan tâm, vẫn nên tự lo cho mình đi!”, Ngô Bình không muốn để ý Lâm Tôn, xoay người đi, cậu muốn gặp Hàn Băng Nghiên.
Buổi chiều, anh và Hàn Băng Nghiên ăn cơm đi dạo, sáng hôm sau mới về tỉnh Giang Nam.
Lúc này, chỉ lệnh bên Đại Hạ đã có, quân Tống cũng đã rút lui, các cơ quan chính phủ bắt đầu hoạt động lại. có điều họ đã không còn nghe lệnh hoàng thất Đại Hạ mà là Giang Nam Vương Ngô Bình.
Dương Ngọc Thanh đã tìm được hai người khác, hai người này là Văn Uyên và Lạc Trọng Minh, đều là nhân tài trị thế.
Sáng sớm, Ngô Bình và ba người Dương Ngọc Thanh xuất hiện ở phủ tỉnh, mọi người vội đi ra đón, quỳ trên mặt đất.
Ngô Bình bổ nhiệm Dương Ngọc Thanh là tổng đốc Giang Nam, trợ giúp tỉnh trưởng ngày xưa quản lý. Còn về quân đội tỉnh, cậu định để Tần Cự Phong mới tới hôm qua chịu trách nhiệm.
Hiện tại, quân Tống còn chưa hoàn toàn rút lui, những vị quan chức này còn không rõ hướng phát triển tương lai của tỉnh nên hoàn toàn chẳng có ý định tranh giành quyền lợi, mọi chuyện coi như phát triển thuận lợi.
Tỉnh Giang Nam từng là trung tâm kinh tế của Đại Hạ, dân số hơn trăm triệu, muốn quản lý thì không dễ dàng. Dù Dương Ngọc Thanh có tài nhưng nhiều việc còn cần Ngô Bình giúp.
Hôm nay Ngô Bình tìm Cổ Thanh Liên, gặp gia chủ nhà họ Cổ. Nhà họ Cổ có sức ảnh hưởng lớn tại Giang Nam, cậu muốn nhà họ Cổ đứng ra để phối hợp với vài quyết sách của cậu.
“Em trai, nhà họ Cổ dù gì cũng chỉ là một gia tộc, muốn Giang Nam ổn định còn cần thăm vài thế gia khác”.