Tử Phi nói: “Lần này có rất nhiều thiên kiêu Tiên Giới xuất hiện, anh phải nghĩ cách áp chế bọn họ là chuyện không dễ dàng. Có điều em nghe nói lần này Thiên Đạo Môn hào phóng lắm, sẽ thưởng lớn cho người đạt điểm số cao nhất”.
“Thưởng gì vậy?”, Ngô Bình rất tò mò.
Tử Phi đáp: “Thiên Đạo Môn sẽ mở tài nguyên tu hành quan trọng nhất cho họ, Thiên Vực!”
Ngô Bình chưa từng nghe đến Thiên Vực. Nhưng anh biết chắc Thiên Vực rất đáng gờm, bằng không Thiên Đạo Môn đã chẳng xem trọng như vậy.
Quả nhiên, Tử Phi nghiêm túc nói: “Thiên Vực rất bí ẩn, ngay cả Thiên Đạo Môn cũng chỉ tìm kiếm được một phần. Anh biết Đại Thiên Tôn không? Năm ấy Thiên Tôn nổi lên nhanh như vậy chính vì có thu hoạch ở Thiên Vực”.
Ngô Bình hỏi: “Tử Phi, Thiên Vực rốt cuộc là nơi nào?”
Tử Phi đáp: “Em cũng không rõ, nhưng nghe bảo các vị Thánh thượng cổ hầu như đều từng đến Thiên Vực”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra không thể xem thường Thiên Vực”.
Tử Phi nói đến quy tắc của đại hội Tiên Truyền lần này, người tham gia phải có tư cách, tức là vượt qua sàng lọc. Sau khi vượt qua sàng lọc, mới được tham gia đại hội.
Cảnh giới của người tham gia đại hội Tiên Truyền bắt buộc phải là Địa Tiên hoặc Nhân Tiên cảnh giới Cực. Thiên Tiên, Bán Bộ Thiên Tiên đều không thể tham gia.
Đại hội chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn một là kiểm tra căn cốt, chỉ có ba trăm người sở hữu căn cốt tốt nhất mới được tiến vào giai đoạn hai.
Giai đoạn hai là đấu loại nhóm nhỏ.
Ba trăm người chia thành mười nhóm nhỏ, mỗi nhóm có ba mươi người. Ba mươi người này sẽ tiến hành đấu loại không hạn chế, cuối cùng giữ lại năm người. Năm người đứng đầu của mỗi nhóm nhỏ sẽ tiến vào giai đoạn ba.
Giai đoạn ba là vòng thách đấu tích điểm.
Ở vòng đấu tích điểm, mỗi người đều phải khiêu chiến đối thủ khác, tối đa phải chiến đấu với bốn mươi chín người. Tất nhiên, do tính quyết liệt của đại hội, rất ít người có thể đấu đủ bốn mươi chín trận. Vì lúc đầu sẽ có rất nhiều người bị đả thương hoặc thậm chí bị đánh chết nên không tiếp tục chiến đấu được nữa.
Trong quá trình chiến đấu, đánh thắng một người sẽ giành hai điểm, hoà sẽ có một điểm, thua thì không được điểm. Cuối cùng, ba mươi người sẽ xếp hạng theo điểm số.
Người đứng hạng nhất không chỉ có quyền trực tiếp lựa chọn thượng trưởng lão làm thầy, còn có thể vào “Thiên khố”, “thư viện” của Thiên Đạo Môn để chọn đồ.
Thưởng tiền mặt cũng rất hậu hĩnh. Người đạt hạng nhất sẽ nhận được một trăm triệu đồng Thần Long và một viên “Thiên Đạo Đan” của Thiên Đạo Môn.
Ngoài ra, hạng nhất còn có cơ hội vào Thiên Vực khám phá. Dù có cộng mọi giải thưởng trước đó lại với nhau, cũng không bì được cơ hội lần này.
Nghe đến đây, Ngô Bình cũng hơi lay động. Anh hỏi: “Mấy người đứng đầu đều có thể gia nhập Thiên Đạo Môn à?”
Tử Phi đáp: “Vốn dĩ chỉ có top ba được vào Thiên Đạo Môn. Nhưng tình hình bây giờ khác xưa rồi, không gian gập đã mở ra, anh tài trong thiên hạ đều tụ hội về đây. Vậy nên lần này, top mười có thể gia nhập Thiên Đạo Môn, chỉ khác địa vị thôi. Ví dụ hạng nhất là đệ tử ưu tú, hạng hai và ba là đệ tử thân truyền, hạng tư và năm là đệ tử chân truyền, hạng sáu đến mười là đệ tử nội viện. Hạng mười một đến mười lăm có thể đến tu hành ở ngoại viện của Thiên Đạo Môn đấy”.
Ngô Bình nói: “Nghĩa là chỉ cần nằm trong top mười lăm là có thể gia nhập Thiên Đạo Môn”.
Tử Phi bảo: “Có thể hiểu là thế”.
Ngô Bình bày tỏ: “Tốt đấy, đây cũng là cơ hội phát tài cực kỳ tốt đối với anh”.
Rồi anh hỏi Tử Phi: “Em cũng là đệ tử thân truyền ở Thiên Đạo Môn?”
Tử Phi “ừ” một tiếng: “Từ bé, em đã được bố mẹ đưa đến Thiên Đạo Môn bái sư. Trong tộc của em có rất nhiều người làm trưởng lão của Thiên Đạo Môn. Nhà họ Tử cũng khá là có thế lực ở Thiên Đạo Môn”.
Ngô Bình nói: “Đi làm trước, ngày mai anh sẽ đi tham gia đại hội Tiên Truyền!”
Xế chiều, Ngô Bình quay về vùng lân cận Vân Kinh. Anh vừa đến nơi đã nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân và viện trưởng đang lo lắng.
Nhác thấy anh, viện trưởng như trông thấy vị cứu tinh, vội nói: “Bác sĩ Ngô còn không đến thì những người này sắp phá hỏng bệnh viện mất thôi!”