Người đàn ông đầu đinh trầm mặc, sau đó chắp tay nói: “Tôi là Chương Lăng, bố tôi Chương Cửu Hàn là võ giả cảnh giới Tiên Thiên”.
Chương Lăng nhắc đến cảnh giới của bố mình để Ngô Bình biết khó mà lui.
Nhưng Ngô Bình liếc gã một cái rồi nói: “Hay đấy!”
Chương Lăng biết có nói gì cũng vô ích, vì thế dẫn người của mình bỏ đi ngay.
Bọn họ vừa đi thì Tô Phi đã kinh ngạc hỏi: “Cậu vừa nói gì với họ thế? Cảnh giới Thần, tông sư, quyền ý, cậu là cao thủ võ lâm à?”
Ngô Bình cười đáp: “Cũng có thể coi là vậy, chúng ta đi ăn tiếp đi”.
Hai người quay lại nhà hàng, vừa hay đi ngang qua chỗ của Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tinh, Ngô Bình cố ý quay đi để tránh bị họ nhận ra.
Nhưng Triệu Kỳ Lượng đã nhìn thấy anh, anh ta ngẩn ra rồi chợt đứng dậy gọi: “Ngô Bình!”
Ngô Bình mặc kệ, cứ thế kéo Tô Phi về chỗ cũ.
Tôn Tinh nhìn thấy Ngô Bình thì ngạc nhiên rồi hỏi Triệu Kỳ Lượng: “Sao cậu ta lại đến Vân Đỉnh? Hay tới trả thù bọn mình?”
Dù Triệu Kỳ Lượng đã trở mặt với Ngô Bình, nhưng anh ta hiểu rõ con người Ngô Bình nên chỉ thở dài nói: “Không, chắc cậu ta có việc gì đó thôi”.
Tôn Tinh ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay anh sang đó chào hỏi một tiếng đi?”
Triệu Kỳ Lượng lắc đầu nói: “Thôi, ăn nhanh lên rồi về”.
Tôn Tinh: “Cô gái kia là ai? Trông xinh phết nhỉ”.
Triệu Kỳ Lượng lắc đầu: “Không biết”.
Tôn Tinh cười lạnh: “Bạn gái của Ngô Bình là Đường Tử Di cơ mà? Hừ, đàn ông có tiền cái là hư hỏng hết”.
Sau đó, cô ta nhìn Triệu Kỳ Lượng với vẻ chê bôi rồi nói: “Nhưng loại đàn ông không có tiền thì còn kém hơn cả loại hư hỏng”.
Triệu Kỳ Lượng nổi đoá rồi đập bàn nói: “Nếu em hối hận thì quay lại mà tìm cậu ta, chỉ e người ta không cần nữa thôi. Tất cả phụ nữ bên cạnh Ngô Bình đều đẹp, em từ bỏ ý định đi rồi sống với anh đi”.
Tôn Tinh giận run người: “Anh dám quát tôi à?”
Hai người lập tức cãi vã, Tôn Tinh đứng dậy bỏ đi, Triệu Kỳ Lượng cũng đuổi theo ra ngoài.
Tô Phi ngồi ở phía xa đã trông thấy hết cảnh này, cô ấy nói: “Họ đi rồi”.
Ngô Bình: “Kệ họ đi, đồ ăn nguội hết rồi, mình gọi món khác nhé”.
Ăn xong, Ngô Bình gọi Hoàng Tử Cường tới đưa Tô Phi về nhà. Mười phút sau, anh đã tới một khách sạn ở Vân Đỉnh.
Sau khi vào phòng, anh suy nghĩ một lát rồi gọi cho đại sư huynh. Anh thấy nhà họ Chương này có gì đó là lạ nên muốn nghe ngóng một chút.
Diệp Thiên Tông đang rảnh, nghe thấy Ngô Bình nhắc tới nhà họ Chương thì nói ngay: “Sư đệ, nhà họ lại gây chuyện à?”
Ngô Bình: “Sư huynh, họ có lai lịch thế nào ạ?”