Nhóm tu sĩ Đông Doanh này cũng đã nhìn thấy Ngô Bình, tên đi đầu nói: “Qua đây xem này”.
Ngô Bình bị đám người này bao vây, tên thủ lĩnh là một võ sĩ có khí tức khá mạnh, hắn lạnh lùng hỏi: “Anh không phải là tu sĩ Đông Doanh?”
Ngô Bình: “Tôi là tu sĩ Viêm Long”.
Đám người này đưa mắt nhìn nhau đều lộ ra vẻ mặt không có ý tốt.
Ngô Bình chớp mắt: “Các người chặn tôi làm gì?”
Võ sĩ đó nói: “Đây là bảo địa, tu vĩ Viêm Long không được phép vào”.
Một Nhẫn Tổ khác lạnh lùng nói: “Lúc đầu người Viêm Long các anh là người mà bọn tôi giết hại, anh cũng thế, bây giờ một là quỳ xuống xin tha, hai là bọn tôi giết anh”.
Ngô Bình nhìn chúng: “Ồ, ban đầu các người đang từng giết người ở Viêm Long?”, võ sĩ đó bật cười: “Đương nhiên, tất cả mọi người đều từng đến đó, phụ nữ Viêm Long các anh cũng rất tuyệt, ha ha ha…”
Ngô Bình híp mắt nói: “Đám rác rưởi các người, hôm nay gặp phải báo ứng rồi”.
Vừa dứt lời, anh bỗng lao đến thật nhanh, mấy tu sĩ Đông Doanh chặn đường bị anh tông vào khiến xương cốt đều gãy, chết tại chỗ.
Những người khác kinh ngạc, võ sĩ đó hét lên: “Đuổi theo”.
Ba mươi mấy người đuổi giết Ngô Bình, anh cố ý chạy không nhanh, sau đó đã bị người ta đuổi kịp. Nhưng lúc này anh bỗng xoay người lại, sau đó đấm một cú đánh chết đối phương, luyện thành Nhân Nguyên Đan hoặc Nguyên Anh Đan.
Cứ như thế vừa chạy rồi lại dừng, hai mươi người trong số ba mươi mấy người liên tục bị anh đánh chết, những người còn lại cảm thấy không ổn, sao người lại ngày càng ít thế, chạy đi đâu cả rồi?
Đến khi họ thấy không ổn thật thì võ sĩ thủ lĩnh kia nói: “Không cần đuổi theo nữa”.
Thế nhưng đã muộn rồi, một cú đấm đánh vào ngực hắn khiến tim hắn đập điên cuồng, chết tại chỗ.
Cách đó không xa, Ngô Bình lạnh lùng nhìn đám người này nói: “Trò chơi kết thúc, đám rác rưởi các người có thể chết rồi”.
Những người còn lại hét lên, lần lượt lao về phía Ngô Bình.
Anh bay lên không trung rồi đánh ra mấy mươi đòn tấn công, anh dùng Lưu Tinh Quyền và Mãn Vương Công, mỗi một cú đấm đều thành công giết được một tu sĩ Đông Doanh.
Cú đấm cứng như sắt hiện ra bóng dáng rõ ràng của nắm đấm, đánh thẳng vào người của đám người này.
Một lúc sau có vài người tu vi cao, Nguyên Thần hoặc Nguyên Anh bỏ chạy, Ngô Bình lập tức bắt chúng lại, sau đó luyện thành đan dược.
Anh không thực sự hận người Đông Doanh bình thường nhưng cũng không phải là thích, nhưng với những người từng tham gia xâm lược Viêm Long, giết hại người dân Đông Doanh vô tội, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Tiêu diệt xong đám người Đông Doanh này, Ngô Bình tiếp tục đi vào trong tìm linh dược.