Phúc Trường Linh đáp: “Cách vài ngày sẽ đến một lần, chủ yếu là cướp lương thực và vải vóc, cà đồ trang sức và những cô gái trẻ tuổi nữa”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ta đã xem qua khu rừng nguyên sinh kia, bên trong rất nguy hiểm. Bọn chúng làm sao băng qua được cánh rừng ấy vậy?”
Phúc Trường Linh nói: “Tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu, hiện vẫn chưa tra ra manh mối. Có điều, sau khi phái người đi điều tra, tôi phát hiện đại quân của nước Xích Quỷ đã đóng quân trong rừng”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ồ, bọn chúng đóng quân trong rừng ư? Vì sao?”
Phúc Trường Linh đáp: “Tôi đoán có thể nước Xích Quỷ làm vậy vì Ám Nguyệt Nữ Vương”.
Ngô Bình thấy hứng thú: “Ám Nguyệt Nữ Vương?”
Phúc Trường Linh nói: “Ở nước Kim Ưng chúng tôi, thi thoảng lại có vài thợ săn bạo gan đến rừng nguyên sinh săn bắn, nếu may mắn sẽ gặp một số người ở trong đó. Các thợ săn truyền miệng rằng trong rừng có một bộ lạc Ám Nguyệt thần bí sinh sống. Thủ lĩnh của họ được tôn làm Ám Nguyệt Nữ Vương. Nghe nói Nữ Vương xinh đẹp cực kỳ, là người phụ nữ đẹp nhất thế gian, bảo vệ con dân của mình”.
“Bộ lạc Ám Nguyệt có một báu vật tên là ‘nước suối Bất Lão’. Nghe nói uống nước này vào sẽ có thể trường sinh bất lão, tăng cường sức mạnh. Vì vậy, người của bộ lạc này có năng lực rất mạnh. Bọn họ đều là những kẻ săn bắt đỉnh cấp. Dĩ nhiên, đây đều là truyền thuyết, cụ thể hơn thì tôi không biết nhiều”.
Ngô Bình ướm hỏi: “Vậy nên Thái thú cảm thấy những người kia vào rừng vì Ám Nguyệt Nữ Vương?”
Phúc Trường Linh đáp: “Nước Xích Quỷ có thực lực vượt xa nước Kim Ưng. Nếu không có lợi ích to lớn, họ sẽ không dẫn quân binh vào rừng. Tôi đoán họ đến đây cướp bóc để bổ sung quân nhu”.
Ngô Bình gật gù: “Ra là vậy”.
Đến phủ Thái thú, Ngô Bình vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy hai thanh niên một nam, một nữ đứng trước cửa. Nam thì độ hai mươi tuổi, nữ thì chưa đến hai mươi.
Phúc Trường Linh vội giới thiệu: “Vương gia, đây là con trai Phúc Khang và con gái Phúc Dung của tôi”.
Phúc Khang và Phúc Dung đều có tu vi khá cao. Phúc Khang là tu sĩ cảnh giới Thần Hoá, Phúc Dung vừa trải qua Lôi Kiếp. Có thể thấy hai anh em họ đều có tư chất tốt.
Cả hai lễ độ tiến đến hành lễ, ngoài miệng gọi Vương gia, song ánh mắt lại chẳng có vẻ tôn trọng. Người tu hành đều vậy, chức quan của anh có to cách mấy mà tu vi thua kém tôi thì tôi cũng xem thường anh thôi. Trong mắt người tu hành, tu hành là lớn nhất, quý tộc hay hoàng thân quốc thích gì đó đều không quan trọng bằng tu hành!
Ngô Bình vẫn đang ở cảnh giới Kết Thai, ngay cả linh hồn sơ sinh còn chẳng có, cảnh giới tất nhiên không sánh bằng hai người họ.
Anh cũng chẳng làm quen gì với hai người này, theo chân Phúc Trường Linh đến phòng khách. Phúc Trường Linh sai người bưng lên loại trà tốt nhất và hoa quả quý nhất, sau đó hàn huyên cùng anh.
Phúc Trường Linh cười nói: “Vương gia, nghe một vài người bạn trong triều kể rằng ngài đã một mình chém chết hổ yêu càn quấy một phương?”
Ngô Bình biết Phúc Trường Linh cũng nhận ra cảnh giới của anh không quá cao, lo rằng năng lực của anh không đủ. Câu này ngoài mặt là khen anh, nhưng thật ra là một sự chất vấn.
Anh mỉm cười: “Ta tu luyện Cực Trí Địa Tiên, cảnh giới thăng cấp hơi chậm, nhưng năng lực không kém Thiên Tiên. Về chuyện này, Thái thú cứ yên tâm”.
“Phì!”