Tửu lâu này rất bình thường, Thanh Sương đặt một phòng bao trên tầng hai, cửa sổ ở phòng này có thể nhìn thấy đường lớn.
Ngô Bình không ngờ hai cô gái có sức ăn lớn đến vậy, họ gọi cả bàn thức ăn to vật.
“Anh cũng ăn đi”, Thanh Sương thấy Ngô Bình có vẻ ngoài tuấn tú nên rất có thiện cảm với anh.
Ngô Bình: “Hai cô cứ tự nhiên, tôi không đói”.
Đúng là anh không đói, vì với diện mạo hiện giờ, anh không thi triển được thực lực nên chẳng thiết tha ăn uống gì. Vì thế, anh bê ghế ra cửa sổ ngồi nhìn ra bên ngoài. Thanh Sương mặc kệ anh rồi bắt đầu đánh chén.
Khoảng mười phút sau, một cậu thiếu niên trông như ăn xin đi tới cửa tửu lâu như muốn xin ăn. Cậu ấy khoảng 18 tuổi, mặt mũi đen nhẻm, tay còn bị thương, eo dắt một thanh đao ngắn.
Chủ quán thấy thế thì xua tay đuổi ngay: “Đi đi, chúng tôi hết đồ ăn rồi”.
Cậu thiếu có ánh mắt kiên nghị, thấy người ta không cho mình thì quay người đi ngay.
Ngô Bình giao động, bằng mắt thường anh cũng nhìn ra cậu ấy có tư chất rất tốt, nhưng thiên bẩm bị hạn chế. Song, trên người cậu ấy lại có một luồng khí tức đặc biệt.
“Cậu em, nếu không chê thì mời lên đây cùng ăn với bọn tôi”, anh nói với cậu ấy.
Cậu thiếu niên ngước lên nhìn Ngô Bình với vẻ ngạc nhiên, cậu ấy đã đến thế giới này nửa tháng, nhưng Ngô Bình là người đầu tiên có thiện cảm với cậu ấy.
Ngô Bình đứng dậy rồi cười nói: “Lên đây đi, ông chủ, đây là bạn tôi, đừng làm khó cậu ấy”.
Chủ quán thấy khách trên tầng lên tiếng thì cũng không nói gì nữa, mà để mặc cậu thiếu niên đi lên trên.
Thanh Sương đang ăn thì tỏ vẻ quái lạ nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh tự ý mời người khác lên ăn đồ của tôi thế có được không?”
Ngô Bình: “Ai ăn đồ của cô? Chúng tôi gọi bàn khác”.
Trong phòng bao có hai cái bàn, anh ngồi luôn xuống một cái bàn khác. Cậu thiếu niên đi lên xong thì chắp tay với Ngô Bình: “Cảm ơn anh”.
Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo, ra ngoài thì ai chẳng có lúc gặp khó khăn, mời ngồi!”
Anh giơ tay gọi tiểu nhị rồi gọi thêm một bàn đồ ăn mới.
Thanh Sương hỏi: “Ngô công tử, anh không có tiền cơ mà? Lát thanh toán thì tôi không trả thay anh đâu”.
Ngô Bình đã bôn ba nhiều nơi nên lúc nào trên người cũng có ít đồ giá trị, anh lấy một miếng ngọc bội ra rồi nói: “Miếng ngọc bội này rất đáng giá, tôi thừa sức trả được bữa ăn này”.
Cậu thiếu niên thấy Ngô Bình định đổi miếng ngọc bội để mời mình ăn bữa này thì vội nói: “Anh ơi, thanh đao của em cũng đáng giá lắm, hay anh lấy nó mà đổi”.
Ngô Bình cười nói: “Thế sao được! Thanh đao này của cậu có lai lịch bất phàm, bán đi thì tiếc lắm!”
Cậu thiếu niên ngạc nhiên hỏi: “Anh biết điều ấy ư?”
Ngô Bình: “Không chỉ thanh đao mà ngay chính cậu cũng đỉnh lắm đấy, xưng hô sao nhỉ?”
Cậu thiếu niên: “Em là Trương Tinh Dã”.