Diệp Thiên Tông đáp: “Quảng Hải, tu vi của con quá cao mới không nhìn ra được sự lợi hại của sư thúc”.
Sau đó ông ấy nói: “Sư đệ, em khoe vài chiêu, cho các tiểu bối mở rộng tầm mắt”.
Ngô Bình mỉm cười: “Được thôi, Quảng Hải, anh qua đây”.
Quảng Hải bước tới phía trước, mỉm cười: “Sư thúc, người ra tay nhẹ nhẹ chút, đệ tử không chịu được đòn đâu”.
Ngô Bình nói: “Khi tôi ra tay với Hoàng Phủ Hằng, thực ra hắn ta vẫn luôn muốn phản đòn, nhưng hắn ta còn chưa kịp dùng chiêu thì tôi đã ra tay trước, hóa giải đòn tấn công của hắn ta. Như thế mới khiến mọi người trông thấy mà tưởng rằng Hoàng Phủ Hằng để yên cho tôi đánh”.
Nói xong anh gọi: “Quảng Hải, anh đánh tôi đi”.
Quảng Hải biết Ngô Bình tu vi cao nên lập tức dồn hết toàn lực vung ra một nắm đấm. Thế nhưng, nắm đấm của anh ta vừa vung ra được một nửa thì Ngô Bình đã lách tới bên trái anh ta, giơ tay giữ vai anh ta, bao nhiêu sức mạnh mà anh ta đánh ra bị giải trừ hết. Sức mạnh không thoát được ra ngoài khiến anh ta thấy rất khó chịu.
Thế là anh ta lại giơ chân đá, nhưng bị chân của Ngô Bình chạm vào bắp chân, cú đá bị hóa giải. Phen này anh ta càng thêm khó chịu. Quảng Hải liên tục xuất chiêu, lần nào cũng bị phá bỏ giữa chừng.
Chưa được bao lâu, Quảng Hải đã hô lên: “Đầu hàng, đệ tử chịu không nổi nữa!”
Anh ta nhảy sang bên cạnh, thở hồng hộc và cười khổ: “Sư thúc, thế này thì khó chịu quá!”
Dương Mộ Bạch đáp: “Sư thúc sợ đả thương cậu nên chưa đánh thật đâu, tên Hoàng Phủ Hằng kia còn khó chịu hơn cậu gấp nhiều lần”.
Quảng Hải chấn động: “Sư thúc, người quá thần thánh luôn!”
Lý Long Thần bật cười: “Sư thúc cậu là võ thánh đấy, không thần thánh liệu có dám xưng thánh không?”
Chu Vân Hổ cũng cười: “Sư thúc, chúng đệ tử chưa từng chạm mặt Võ Thánh bao giờ, người có thể nói cho đệ tử biết, Võ Thánh lợi hại ở điểm nào không?”
Ngô Bình đáp: “Xét về lý luận, Võ Thánh không mạnh hơn Võ Thần là bao nhiêu, nhưng Võ Thánh có Thánh Tâm, bất kể gặp phải tình huống đột ngột nào cũng có thể đưa ra phán đoán lý trí nhất. Ngoài ra, giới hạn võ lực của Võ Thánh cũng cao hơn. Ví dụ, giống như chơi game vậy, cấp bậc của Võ Thần có thể đánh đến cấp năm mươi. Võ Thánh thì khác, cao nhất có thể đánh đến một hai trăm”.
Trần Nhược Tùng hỏi: “Sư thúc, có phải sau này Võ Thánh thăng cấp lên địa tiên sẽ dễ hơn không?”
Ngô Bình đáp: “Có thể nói như vậy. Thực ra lợi ích của việc sở hữu Thánh Tâm không chỉ có vậy. Nhân tiên sau khi khai thông ba thần khiếu sẽ sinh ra một lần Huyễn Tâm kiếp. Nếu có Thánh Tâm, có thể nhẹ nhàng vượt qua Huyễn Tâm Kiếp. Ngoài ra, sau khi đả thông bảy thần khiếu còn có một lần Tâm Ma đại kiếp, muốn đối đầu với nó cũng cần Thánh Tâm mạnh mẽ”.
Trần Nhược Tùng gật đầu: “Sư thúc đúng là tiền đồ rộng mở, sau này nhất định có thể đạt đến cảnh giới thứ tư của nhân tiên, thậm chí là thứ năm!”
Đệ tử Tử Thanh của Triệu Phương Ninh là một cô gái thanh tú, cô ấy hỏi: “Sư thúc tổ, cảnh giới thứ năm, thứ sáu của nhân tiên là như thế nào ạ?”
Ngô Bình đáp: “Cảnh giới thứ năm của nhân tiên chú