Ngô Bình: “Dạ? Có người phản đối ư? Anh Từ nói sao ạ?”
Chu Truyền Võ: “Ông Từ vẫn ra sức ủng hộ chuyện này, chắc chắn sẽ xử lý những người cản trở. Nhưng phía Thạch Thành thì hơi phiền phức, có một cấp trên đến, mà quan điểm của chú với người đó thì trái ngược nhau”.
Ngô Bình chớp mắt: “Ông sếp đó nói sao ạ?”
Chu Truyền Võ: “Ông ấy rất bảo thủ nên đã phản đối chuyện đầu tư. Vì ông ấy khá có bối cảnh nên chủ tịch tỉnh cũng không dám làm gì”.
Ngô Bình nói: “Thế thì tiếc thật, để tỉnh và thành phố có cổ phần nên cháu chỉ lấy cho mình có 15 phần trăm. Hơn nữa nói thật chứ, Vân Kinh và Nam Đô thích hợp đầu tư hơn”.
Ý của Ngô Bình rất rõ ràng: Anh nể mặt bọn họ nên mới để tỉnh K đầu tư.
Chu Truyền Võ nghe thấy thế thì vội nói: “Chú đang đấu tranh cho chuyện này, chú sẽ cố gắng thuyết phục thị trưởng thành phố”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Nếu không được thì để Thanh Nghiên đầu tư vậy”.
Chu Thanh Nghiên chỉ vào mình: “Em á?”
Ngô Bình gật đầu: “Năm phần trăm cổ phần chỉ có 10 tỷ thôi, anh nghĩ em kham được”.
Chu Thanh Nghiên cười nói: “Được rồi, nhà máy đã bắt đầu sinh lời rồi, hơn nữa tiền anh đầu tư lần trước còn thừa lại kha khá”.
Chu Truyền Võ cười nói: “Là chú quá coi trọng thành tích, Ngô Bình nói đúng, dù không chuyện này không thành thì cũng có sao? Nào, chúng ta uống thôi”.
Hai người nâng ly, chị Thanh bê món cá nướng lên rồi cười nói: “Mời các vị dùng”.
Ngô Bình: “Chị Thanh, đồ nhà chị ngày càng ngon đấy”.
Chị Thanh cười nói: “Thật không? Thế sau này cậu phải thường xuyên đến ủng hộ nhé”.
Đúng lúc này, có ba người đi vào phòng, đi đầu là một người đàn ông trung niên mặt rỗ, theo sau là hai người bặm trợn cao lớn trông rất dữ dằn.
Chị Thanh ngoảnh lại, sau đó biến sắc mặt rồi vội tươi cười nói: “Ông Ma, sao ông lại đến đây?”
Người đàn ông mặt rỗ chính là Ma Tam - kẻ chuyên cho vay nặng lãi ở Thạch Thành, ông ta rất độc ác, coi mạng người như cỏ rác.
Ông ta cười nói: “Chị Thanh, em trai cô nợ tôi hơn một triệu, tôi đến để lấy tiền. Cô đã chuẩn bị tiền xong chưa?”
Chị Thanh vội nói: “Ông Ma, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện nhé, đây là khách của tôi”.
“Khỏi, nói ở đây luôn đi”, Ma Tam đi tới cạnh Ngô Bình rồi nhướn mày, cười lạnh nói: “Biến!”