Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế ông chọn được đại diện chưa?”
Đường Thiên Hạc cười nói: “Là cậu đấy”.
Ngô Bình thở dài hỏi: “Sao ông lại chọn tôi?”
Diêm vương: “Cậu là người thích hợp nhất trong số tất cả những người tôi gặp. Thực lực mạnh, có tiền đồ, hơn nữa vận khí lại tốt”.
Ngô Bình: “Mười nghìn người được xuống cõi âm là người sống hay người chết?”
Diêm vương: “Đương nhiên là hồn phách của người chết rồi. Tác dụng của âm phủ là luân hồi, người chết xuống đó xong sẽ lựa chọn chuyển kiếp đầu thai dựa trên công đức tích được trên nhân gian”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Tôi đồng ý, nhưng nếu tôi làm người đại diện cho ông thì sẽ được lợi lộc gì?”
Diêm vương: “Cậu sẽ lấy được âm đức”.
Ngô Bình: “Âm đức? Thứ đó có tác dụng gì?”
Diêm vương: “Từ khi thành lập, âm phủ đã có quyền lực tối cao. Sau này, ngoài Đại La Kim Tiên ra thì tất cả người chết xuống đó rồi đều phải đi đầu thai hết. Còn âm đức có thể hoán đổi tuổi thọ với âm phủ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Ý của ông là những người dưới cấp Kim Tiên thì chết xong đều phải xuống âm phủ ư?”
Diêm vương: “Đương nhiên, âm phủ đã mở rồi thì người tín ngưỡng sẽ ngày một nhiều hơn, tầm ảnh hưởng cũng sẽ ngày càng lớn mạnh. Chẳng bao lâu nữa, chúng sinh ở tam giới chết xong đều phải xuống âm phủ”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh cười lạnh nói: “Việc này quan trọng như vậy, chắc ông không chỉ tìm đến một mình tôi đúng không?”
Diêm vương: “Dĩ nhiên, sau này tôi sẽ tìm thêm nhiều người đại diện nữa”.
Ngô Bình: “Làm công việc này có gặp nguy hiểm không?”
Diêm vương: “Có chứ, người ở Tiên Giới hay kể cả Côn Luân đều không muốn âm phủ xuất hiện, vì đâu ai ghi tên lên cuốn sổ sinh tử”.
Ngô Bình: “Có sổ ấy thật à?”
Diêm vương: “Đó là một món bảo vật cấp Thiên Tiên, hiện tại đang trong quá trình thai dưỡng, còn 93 ngày nữa mới ra đời”.
Ngô Bình: “Cuốn sổ này có thể nắm giữ tính mạng của chúng sinh trên đời hay sao?”
Diêm vương: “Đúng, khi nào âm phủ đủ mạnh thì sẽ là như thế”.
Ngô Bình: “Vậy chứng tỏ là giờ chưa làm được, đúng không?”
Diêm vương: “Chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
Ngô Bình: “Được rồi, giờ ông nói cho tôi biết nhiệm vụ của người đại diện đi”.
Diêm vương: “Đó là bảo vệ đường đi, ngoài những người được cậu chọn ra, không ai được xuống âm phủ nữa”.
Ngô Bình: “Chuyện này không khó, dẫu sao người khác cũng không biết lối này dẫn xuống âm phủ, ai cũng tưởng là một không gian gập nào đó”.
Diêm vương: “Ngoài ra, trong vòng một năm, cậu phải tìm được mười nghìn âm hồn để dẫn họ xuống âm phủ”.
Ngô Bình: “Cái này cũng đơn giản”.
Diêm vương: “Tạm thời chỉ có hai việc đó thôi”.