Cô gái cắn môi, nói: “Bên ngoài tôi đã chẳng còn người thân gì nữa, tôi muốn ở bên cạnh anh”.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Cô đi theo tôi?”
Cô gái gật đầu: “Nếu không phải anh, tôi còn phải ở nơi này khổ sở sinh tồn tiếp, hơn nữa, chung quy sẽ có một ngày cũng bị sinh vật khác ăn mất. Vì vậy, tôi muốn báo đáp công tử”.
Ngô Bình cân nhắc một lúc rồi nói: “Được thôi. Cô muốn báo đáp tôi, vậy kiếm chút gì ăn cho tôi trước đi”.
Cô gái khẽ cười: “Vâng, công tử, tôi sẽ đi ngay”.
Cô gái đã sống ở đây không biết bao nhiêu năm, kinh nghiệm phong phú, cô ấy lập tức đi săn thú. Còn Ngô Bình thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục thả ra sức mạnh thần hải, thu hút linh thể đến để hấp thụ.
Đợi đến khi có đủ linh thể, anh sẽ thả Dương Thần, đưa toàn bộ linh thể vào thần hải, sau đó hóa thành sinh vật trong thần hải. Những sinh vật này hình tượng khác nhau, có cái giống cá, có hệt ốc, có cái giống mực.
Khi số lượng sinh vật trong thần hải Ngô Bình vượt qua một trăm nghìn thì thần hải sẽ có sự thay đổi lớn, một làn sương mù vàng kim từ mặt biển bốc lên khiến cả vùng biển càng trở nên thần bí.
Cô gái quay về, trong tay cầm theo một con gà núi biến dị, một con thỏ biến dị, bắt đầu nấu nướng cho Ngô Bình.
Ngô Bình: “Cô tên gì?”
Cô gái: “Công tử, tôi tên Đỗ Ngọc Kiều”.
Ngô Bình: “Ngọc Kiều, lúc tôi tiến vào có nghe nói, trong rừng này có không ít bảo bối?”
Đỗ Ngọc Kiều nói: “Nào có bảo bối gì chứ, nơi này ngoài nguy hiểm cũng chỉ có nguy hiểm, nửa bước cũng khó đi. Lúc tôi còn chưa phục hồi, các tu sĩ bị tôi giết chết cũng đến bốn mươi sáu người”.
Ngô Bình: “Xem ra cô cũng là một người khá có thực lực ở nơi này”.
Đỗ Ngọc Kiều: “Công tử quá khen rồi, thực ra trong rừng rậm này, người mạnh hơn tôi thì có bảy người, bọn họ đều tiến hóa với năng lực rất kinh khủng”.
Ngô Bình: “Thực lực bọn họ thế nào?”
Đỗ Ngọc Kiều ngẫm nghĩ: “Thực lực bảy quái vật kia có lẽ là vượt qua cả cấp bậc Đạo Quân”.
Ngô Bình hít khí lạnh: “Cảnh giới Đạo Quân!”
Đỗ Ngọc Kiều gật đầu: “Cho nên ở trước mặt bọn họ, có thể ngay cả cơ hội phản kháng tôi cũng không có”.
Ngô Bình:” Xem ra đám người kia là cố ý dẫn tôi vào đây”.
Vừa nói xong, anh lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, qua một lúc, có sáu người tiến vào trong tầm nhìn của anh. Vừa nhìn thì anh đã phát hiện sáu người này chính là mấy người cùng đi vào với anh kia.