Lư Vân Dực cười trừ: “Đương nhiên, nếu ai giữ công pháp của một thế lực nào đó làm của riêng rồi bị phát hiện thì thế lực ấy sẽ cử cao thủ đến giết ngay và đòi công pháp về”.
Ngô Bình: “Nếu mình không thi triển thì sao họ biết được?”
Lư Vân Dực: “Công pháp Bí cảnh của các nhà đều có đặc điểm riêng, một khi tu luyện thì cơ thể sẽ xuất hiện dấu hiệu riêng và dễ bị người khác phát hiện ra”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Thế bảo sao”.
Anh đi lòng vòng trong đó một lát rồi ra ngoài tìm Cao Thắng: “Anh Cao, cảm ơn nhé, chờ tôi kiếm được tiền rồi thì sẽ mời anh uống rượu”.
Cao Thắng cười phá lên: “Ừ, tôi chờ”.
Tiễn Cao Thắng xong, Ngô Bình đi theo Lư Vân Dực để học quy tắc của tiêu cục và cách đối nhân xử thế ở đây.
Ngày đầu tiên không có việc gì nên Ngô Bình và các tiêu sư tổ chức ăn uống và trò chuyện, dần dà anh cũng hoà nhập được với họ.
Khi mặt trời xuống núi, trăng lên cao, Lư Vân Dực chợt gọi Ngô Bình đang luyện công ở trong phòng ra rồi nói: “Ngô Bình, tối nay có chuyến hàng, tiêu đầu Mã bảo anh và cậu cùng phụ trách”.
Ngô Bình: “Chỉ có hai chúng ta thôi à?”
Lư Vân Dực cười nói: “Một hộ giàu có trong thành muốn vận chuyển ít châu báu, không phải mối lớn gì đâu nên chỉ có hai chúng ta là đủ rồi. Đi thôi, đi chọn vài tiêu sư nữa”.
Lúc này, hai chiếc xe hàng đã chờ ngoài công, cả đám tiêu sư đang ở đây. Lư Vân Dực chọn ra 12 tiêu sự chạy việc, tám tiêu sư hộ vệ, nhóm họ có tổng là 22 người.
Lư Vân Dực: “Ngô Bình, lát anh sẽ cưỡi ngựa đi trước, còn cậu theo sao. Tám tiêu sự hộ vệ sẽ chia nhau ra phụ trách các xe hàng. Nếu anh gọi thì cậu mới đi lên trước, không thì cứ đi phía sau để bảo vệ nhé. Đi chuyển hàng sợ nhất là hàng ngũ lộn xộn, như vậy sẽ dễ bị cướp lắm”.
Ngô Bình: “Chuyến này đi có xa không?”
Lư Vân Dực: “Hơn 100 dặm thôi, nếu thuận lợi thì nửa đêm mai là xong. Xong việc, chúng ta có thể chia nhau 200 lạng vàng. Mỗi chúng ta mỗi người năm mươi, tám hộ vệ chia nhau 80, còn lại thì chia cho mấy người chạy việc vặt”.
Ngô Bình: “Trong số 200 lạng vàng này thì tiêu cục được lợi bao nhiêu?”
Lư Vân Dực: “Tiêu cục được chia hơn 100 lạng, giá trị của chuyến hàng này chắc cũng khoảng 30 nghìn lạng vàng”.
Sau đó, mọi người lên đường, Ngô Bình cũng bắt đầu chuyến vận chuyển hàng đầu tiên.
Họ phải vận chuyển hai xe hàng này đến một họ giàu có ở một trấn cách đây 150 dặm, lấy tiền xong thì họ phải mang về để giao cho chủ thuê ở đầu này.
Ngô Bình cưỡi một con ngựa đi cuối cùng, ngựa đã được huấn luyện nên bước đi rất ổn định, nó đi khiến Ngô Bình thấy rất thoải mái, dù tăng tốc hay dừng lại cũng không khiến anh thấy khó chịu.
Đây là một con bạch mã, Ngô Bình rất thích nó, thi thoảng anh lại lấy lương khô trong túi ra cho nó ăn.
Sau khi đi được khoảng bảy, tám mươi dặm, đội vận chuyển chợt dừng lại, sau đó nghe thấy giọng của Lư Vân Dực ở trên đầu vang lên: “Phiền mọi người ở phía trước nhường đường cho chúng tôi với!”
Ngô Bình đứng trên lưng ngựa thì thấy có hai chiếc xe bò chặn đoàn mình, đường không rộng lắm, hai chiếc xe đó đứng bành trướng khiến đoàn của Ngô Bình không đi qua được.