Vị Hoàng đằng sau Ngô Nghĩa Châu thoáng chốc nát bấy, hóa thành vô số luồng khí Hoàng bị bóng của ba vị hấp thu. Còn anh lại quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ nhìn bóng của ba vị Hoàng trên không!
"Ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện, sao có thể thế được!"
Phải biết rằng, đến cả tổ sư Thái Hoàng hồi đó cũng không thể khiến ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện. Bởi vì khi ba người họ cùng xuất hiện đồng nghĩa với việc Ngô Bình đã được ý chí của Cổ Hoàng có mặt trên khắp thế gian này công nhận!
Ngô Bình nhàn nhạt hỏi: "Chút tu vi ấy của anh mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ?"
Ngô Nghĩa Châu run rẩy rồi cúi gằm đầu xuống với Ngô Bình: "Xin cậu thứ tội!"
"Đứng lên rồi nói", Ngô Bình nhàn nhạt nói.
Ngô Nghĩa Châu không dám đứng dậy, vẫn quỳ dưới đất, run rẩy nói: "Thưa cậu, nếu mấy người thật sự làm những chuyện ấy thì cậu xử lý như thế nào cũng không quá".
Ngô Bình vung tay lên, đám người kia lập tức thoát ra khỏi ảo cảnh, cả đám mặt mày đờ đẫn, ánh mắt dại ra không chút cảm xúc.
Ngô Nghĩa Châu thấy thế thì hoảng sợ, nghĩ bụng đám chết tiệt này chọc ai không chọc, chọc phải anh tài có thể khiến ba vị Hoàng đồng loạt xuất hiện!
Lúc này, Ngô Bình đã tiếp nhận ba vị Hoàng, sau đó nói: "Giữ đầu sỏ lại, những người còn lại đuổi khỏi Thái Hoàng Giáo. Nếu dám ở lại, giết chết không tha!"
"Vâng!"
Chẳng mấy chốc, Ngô Nghĩa Châu dẫn theo đám người ngoài "Quách sư huynh" kia rời khỏi Tiểu Ất Phong, sau đó trực tiếp trở về Chân Hoàng Tông.
Còn "Quách sư huynh" kia thì Ngô Bình đã bảo Tinh Viêm đưa gã xuống nhà giam, tạm thời giam giữ, chờ sau khi khiêu chiến kết thúc sẽ xử tội gã sau.
Cấp cao của hai bên đều không có phản ứng gì đối với chuyện xảy ra bên này, Thái Hoàng Giáo không hỏi, Chân Hoàng Tông cũng mặc kệ.
Ngô Bình giải quyết xong chuyện này bèn hỏi: "Khi nào thì khiêu chiến bắt đầu?"
Tử Hi ngó thời gian rồi đáp: "Xế chiều nay còn có một trận chiến, còn lại khoảng nửa tiếng nữa đó".
"Ai là người nhận khiêu chiến đầu tiên?", Ngô Bình hỏi.
"Xu Thiên", Tử Hi đáp.
"Là anh ta?", Ngô Bình gật đầu: "Đến xem thử đi".
Thời gian quay trở lại mười mấy phút trước, trung tâm Thái Hoàng Giáo có một ngọn núi chiếm diện tích trăm mẫu lơ lửng trên không. Bên trong có trận pháp khiến cho linh khí ở nơi này sung túc, mọc vô số tiên dược quý hiếm.
Mà giờ phút này, các lãnh đạo của Thái Hoàng Giáo và Chân Hoàng Tông đều ngồi chung với nhau, trước mặt họ là một cái bàn ngọc, bên trên đặt một ít trái cây và bánh ngọt, mỗi loại đều thuộc hàng hiếm. Bên cạnh là những nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp rót rượu gắp thức ăn cho họ.
Tông chủ Chân Hoàng Tông là một người đàn ông râu tím, dáng người cao to, hai hàng lông mày dài rậm, quanh người tràn ngập khí thế.
Bên cạnh là giáo chủ Thái Hoàng Giáo, ông ta cười ha ha nói: "Hùng sư đệ, lần trước sau khi tạm biệt thì đã qua trăm năm rồi nhỉ, thời gian trôi qua nhanh ghê".
Tông chủ Chân Hoàng Tông kia tên là Hùng Phi Kinh, hồi đó từng cạnh tranh chức giáo chủ với giáo chủ Thái Hoàng Giáo, cuối cùng lại thua. Ông ta không cam lòng, trong cơn giận dữ đã rời khỏi chức trưởng lão chủ chốt đi xuống một chi nhánh của tông môn. Ông ta quản lý tông môn rất khá, ngắn ngủi mấy trăm năm mà Chân Hoàng Tông đã nhanh chóng phát triển.
Hùng Phi Kinh cười "ha ha" nói: "Nam sư huynh, bản thân tôi lại cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, vì chờ ngày này mà tôi đã nhịn mấy trăm năm rồi đó!"
Vẻ mặt giáo chủ Thái Hoàng Giáo vẫn như thường, cười bảo: "Hùng sư đệ, đệ vẫn y như hồi đó, vẫn thiếu kiên nhẫn ghê".
Hùng Phi Kinh cười khà khà hỏi: "Hay là sư huynh hối hận?"
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo khẽ thở dài: "Tôi không phải là hối hận, mà chỉ lo lỡ đệ thua thì lại chịu đả kích, rồi ảnh hưởng tới đạo tâm".
Hùng Phi Kinh nheo mắt lại nói: "Cảm ơn sư huynh đã quan tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ không làm huynh thất vọng!"
Giáo chủ Thái Hoàng chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, mọi người thấy phía Tiểu Ất Phong xuất hiện ba bóng người Cổ Hoàng cao tới cả mấy chục ngàn mét. Ở trước mặt họ, những dãy núi trông có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Uy áp khủng bố trút xuống khiến cho mọi người muốn cúng bái và đều sửa sang lại quần áo.