Lâm Thanh Dao đần người ra, sau đó nổi giận rồi nổi sát ý nói: “Anh dám đánh tôi à!”
Chát!
Ngô Bình giáng thêm cái tát nữa, Lâm Thanh Dao càng nổi xung hơn. Rõ ràng, sát tâm của cô ấy vẫn chưa được diệt tận gốc.
Vì thế, Ngô Bình tiếp tục niệm Đại Phạn Thiền Âm để trấn áp nó.
Chờ Mộc Tâm Lan tỉnh táo lại, anh lại tát cho cô ấy thêm cái nữa, cứ thế lặp lại năm lần, đến khi mặt Lâm Thanh Dao hằn đầu dấu tay và sưng phù.
Lần này, Ngô Bình tát liền ba cái, nhưng Lâm Thanh Dao chỉ rưng rưng nước mắt, chứ không còn nổi sát ý nữa. Sát niệm trong người cô ấy đã bị Đại Phạn Thiền Âm của Ngô Bình hoá giải nên giờ cô ấy chỉ thấy tủi thân.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi”.
Anh lấy thuốc ra rồi thoa lên mặt của Lâm Thanh Dao, loại thuốc này rất thần kỳ, vết sưng đỏ trên mặt của Lâm Thanh Dao đã biến mất.
Sau đó, anh hành lễ với cô ấy: “Cô Lâm, ban nãy để cứu cô nên tôi đã đắc tội rồi”.
Mộc Tâm Lan vung tay lên, Lâm Thanh Dao đã cử động được bình thường, cô ấy đứng phắt dậy rồi giơ tay lên đánh Ngô Bình.
Ngô Bình lùi lại né đòn rồi nói: “Cô Lâm, cô vẫn giận tôi à?”
Lâm Thanh Dao nổi đoá: “Anh tát tôi 17 cái, nhất định tôi phải trả lại”.
“Láo!”, Mộc Tâm Lan quở mắng: “Nếu không có anh Ngô đây thì con đã chết rồi đấy, mau xin lỗi anh Ngô ngay”.
Lâm Thanh Dao được các sư phụ nuông chiều thành quen, nhưng chỉ sợ mỗi Mộc Tâm Lan. Tuy thấy rất tủi thân, nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nói: “Anh Ngô, tôi xin lỗi”.
Tuy nói thế, nhưng cô ấy vẫn lén ngước lên lườm Ngô Bình.
Ngô Bình không so đo với cô ấy mà nói: “Không sao, nếu tôi bị ai tát cho 17 cái thì cũng sẽ nổi giận thôi”.
Mộc Tâm Lan cười nói: “Anh Ngô, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Nếu rảnh thì mời anh đến đại điện”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Mộc Tâm Lan đi trước dẫn đường, mời Ngô Bình vào đại điện. Trên đường đi, Ngô Bình đã nhìn thấy rất nhiều ánh mắt tò mò liếc nhìn mình.
Ở điện Thanh Liên chỉ có đệ tử nữ, ai cũng rất xinh đẹp, họ đang tụm lại bàn tán gì đó.
“Ai thế nhỉ? Sao được điện chủ đón tiếp nồng nhiệt thế. Trong ấn tượng của tôi, đến điện chủ của các núi khác cũng không có đãi ngộ thế này đâu”.
“Ừm, nghe nói là đệ tử tinh anh của đỉnh Vô Tướng, tên là Ngô Bình, đứng đầu bảng Nhân Tiên đấy”.
“Thế thì có là gì, đệ tử của Thục Sơn chúng ta đều mạnh mà. Tôi nghe nói anh Ngô này là thầy luyện đan của điện Trường Sinh đấy”.
“Thật không? Thế chúng ta phải đi nhờ anh ta luyện đan cho chứ nhỉ”.
“Là tả thần tướng!”, trong số các đệ tử nữ này, có một người mới trở về từ