“Vớ vẩn! Trong sáu giám khảo thì đã có ba người của phe mình rồi, ba người còn lại thì bố lạ gì nữa. Họ sẽ thiên vị con, chứ không giúp Trương Tiểu Bình đâu”.
Mạc Thái không cam tâm nói: “Khó hiểu thật! Con đã học theo cổ tịch, đã thế còn mời vài Tiên y đến hướng dẫn làm bài, sao lại thua nó được nhỉ?”
“Thôi, vòng một xong rồi, không bàn nữa. Quan trọng nhất là vòng hai, bố đã mời hẳn dược lão đến dạy con luyện thuốc, còn mời thêm đại sư luyện đan bốn sao đến dạy con luyện đan, cố đừng làm bố thất vọng”, Mạc Liên Phong trầm giọng nói.
Mạc Thái: “Bố yên tâm, con đã luyện thuốc mấy trăm lần rồi, kiểu gì cũng được điểm tuyệt đối, còn đan dược thì con cũng luyện nhiều lắm, 200 nắm chắc trong tay rồi. Con không tin mình thua Trương Huyền Bình ở vòng này”.
Mạc Liên Phong: “Đừng sơ suất, phải cố hết sức vào”.
“Vâng ạ!”
Mọi người nghỉ ngơi một lát thì vòng thi thứ hai bắt đầu.
Vòng này thi luyện đan và thuốc, trị bệnh cứu người thì không thể thiếu thuốc và đan dược được.
Nhưng luyện thuốc và luyện đan là việc rất khó, vì thế các Tiên y cũng chỉ hiểu sơ qua, còn hầu hết mọi người đều không biết gì. Người luyện chế được đan dược thì còn hiếm hơn, vì thế thầy luyện đan thường có tiền đồ và kiếm nhiều tiền hơn Tiên y. Nếu một người có trình độ luyện đan cao thì không cần làm Tiên y làm gì”.
Vị trưởng lão trước đó công bố: “Bây giờ bắt đầu thi luyện thuốc, có 20 loại thuốc trong danh sách, điểm cao nhất cho loại thuốc dễ luyện chế nhất là 30 điểm, điểm cao nhất cho loại thuốc khó luyện nhất là 200 điểm. Mọi người hãy tự chọn loại thuốc mà mình muốn luyện chế”.
Ngay sau đó, Mạc Thái đã chọn một phương thức luyện thuốc tương đương 150 điểm, sau đó lấy lò luyện ra làm luôn.
Hắn ta đã được thầy luyện thuốc truyền thụ cho cách làm, tuy còn non tay nhưng vì hắn ta chỉ tập luyện đúng một loại này nên vẫn làm khá tốt.
Ngô Bình cũng chọn, nhưng anh chọn loại thuốc 200 điểm. Lấy dược liệu xong, anh lấTiên y lò Thuần Nhất ra rồi vào việc.
Cách luyện thuốc của anh trông rất tự tin, đôi tay anh như đang múa để cho dược liệu vào lò. Thuốc này có tên là Ngũ Tâm Tán, với anh mà nói thì không khó luyện chút nào.
Vì thế, khi Mạc Thái vẫn còn đang cặm cụi luyện thuốc thì Ngô Bình đã làm xong rồi, có tia sáng màu xanh ánh từ trong lò luyện ra, anh bắt lấy rồi ngưng tụ thành thuốc bột màu xanh nhạt.
Thấy Ngô Bình hoàn thành phần thi nhanh chóng, lập tức có người đến lấy thuốc của anh rồi mang đến cho năm vị trưởng lão nhận xét. Họ đều là các nhân vật lớn của Luyện Dược Giới nên có trình độ luyện thuốc rất cao, vì thế họ sẽ chịu trách nhiệm chấm thi ở vòng này.
Khi thuốc của Ngô Bình được mang đến, cả năm người đừng sững sờ, sau đó đứng bật dậy.
Họ nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt phức tạp, sau đó chụm đầu thì thầm với nhau, sau đó một người nói: “Chúng tôi cùng quyết cho thuốc này 200 điểm!”
Mạc Thái vẫn đang luyện thuốc bắt đầu run tay, suýt nữa cho nhầm dược liệu vào, hắn ta khó tin nói: “Không thể nào”.
Mạc Liên Phong cũng kinh hãi, nhưng vẫn nhắc con mình: “Tập trung”.
15 phút sau, Mạc Thái mới luyện thuốc xong. Năm vị dược sư nhìn thuốc của hắn ta xong thì không tỏ thái độ gì, cuối cùng mọi người thương lượng rồi cho Mạc Thái 95 điểm.
Trong 95 điểm này có ít nhất 15 điểm là nể mặt Mạc Liên Phong, không thì Mạc Thái chỉ được 80 điểm thôi.
Mạc Thái nhăn mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, không hiểu tại sao anh lại luyện thuốc siêu đến vậy.