Cô ấy gật đầu nói: “Đắt như vậy mà vẫn còn phải chờ rất lâu mới nhận được trà”.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Lợi nhuận cao chót vót. Chỉ mất mấy nghìn tiền vốn mua nguyên liệu mà bán ra tận năm trăm nghìn, lãi hơn trăm lần!”
Tuyết Hồng uống thử một ngụm trà vừa pha, lập tức chìm đắm trong hương vị thơm ngon của nó. Cô ấy thốt lên: “Đúng là trà ngon! Tôi từng uống loại trà trị giá hơn trăm nghìn cũng không ngon bằng nó”.
Ngô Bình chợt nảy ra ý hay: “Sau này cô mở phòng livestream trên mạng Tiên để bán trà tôi sao ra đi. Trà của chúng ta sẽ tên là trà Đan”.
Tuyết Hồng kinh ngạc hỏi: “Trà Đan?”
Anh gật đầu đáp: “Chính là loại trà tựa như đan dược”.
Tuyết Hồng cười bảo: “Trà anh sao ra ngon như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua”.
Ngô Bình dặn dò: “Phải ra định giá cao một chút, một cân bán hai trăm nghìn đi”.
Tiếp đó, anh bảo Tiên Nhi đăng ký một phòng livestream, trước tiên để Tuyết Hồng nhảy múa một bài. Cô ấy vốn có gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tài năng nhảy múa lại càng xuất sắc hơn người, chẳng mấy chốc đã thu hút được một lượng lớn người xem.
Ngô Bình cũng không hề nhàn rỗi. Anh tiếp tục mua thêm lá trà tươi ở trên mạng rồi sao ngay trong đêm. Công việc sao lá trà này dễ hơn luyện đan nhiều. Trước khi trời sáng, anh đã sao xong mười lò, tổng cộng làm ra được một trăm hai mươi cân trà sao.
Bấy giờ Tuyết Hồng cũng đã trở nên hot hòn hót. Chỉ tính lượng quà tặng đã vượt quá một triệu tiền báu.
Ban đầu người xem tìm tới là vì bài múa của Tuyết Hồng. Nhưng đột nhiên bọn họ quay ngoắt sang bán trà.
Tuyết Hồng tươi cười giới thiệu: “Thưa các vị công tử, đây là trà Đan do chính tay Tuyết Hồng sao ra, bên trong còn có cả dược liệu, hiệu quả sánh ngang tiên đan. Để bày tỏ lòng cảm ơn mọi người đã tặng quà cho tôi, tôi xin tặng lại mỗi người một chút trà Đan làm quà đáp lễ”.
Thoắt cái, một trăm suất trà đã được vận chuyển đi. Một trăm người may mắn được chọn này đều là các đại gia không thiếu tiền, vung tay tặng quà toàn là hàng nghìn tiền báu.
Sau khi nhận được trà, bọn họ lập tức bị hương thơm của nó hấp dẫn, pha ngay tại chỗ uống thử. Giây phút nước trà trôi qua cổ họng, bọn họ đều kinh ngạc thốt lên một câu trà ngon!
“Tuyết Hồng, trà của cô quá tuyệt vời, chắc chắn ngon hơn trà cao cấp nhất của Trại trà Bốn mùa. Cô có bán trà này không, tôi muốn mua hết!”
“Anh muốn mua hết hả? Không được, chúng tôi cũng muốn mua. Tuyết Hồng, trà của cô ngon quá, cho dù đắt đến mức nào tôi cũng sẽ mua ủng hộ cô”.
Tuyết Hồng mỉm cười đáp: “Cảm ơn các anh đã ủng hộ. Trà của Tuyết Hồng phải dùng tới rất nhiều dược liệu quý giá để chế biến nên giá cả hơi cao một chút. Một cân trà hai trăm nghìn ạ”.
“Ha ha, trà ngon như vậy thì hai trăm nghìn không đắt tí nào”, có người lên tiếng đặt hàng: “Cho tôi mười cân trước đi!”
Tuyết Hồng tỏ vẻ khó xử nói: “Xin lỗi anh, bởi vì số lượng có hạn nên tôi chỉ có thể bán cho mỗi người nửa cân”.
Cứ như vậy, người đến mua trà ngày càng đông. Chỉ trong một tiếng đồng hồ, Tuyết Hồng đã bán được một trăm ba mươi cân trà. Trừ đi hai mươi cân làm quà tặng ban đầu thì thực tế vẫn bán được một trăm mười cân, thu về hai mươi hai triệu!
Ngô Bình nhìn thấy số tiền khổng lồ trong hệ thống của mình, bỗng có cảm giác như đang nằm mơ. Anh khẽ lẩm bẩm: “Sao trà đúng là hái ra tiền!”
Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện ngay trước mặt Tuyết Hồng. Đối phương là một người tu luyện trẻ tuổi. Hắn ta nhìn chằm chằm Tuyết Hồng, lạnh giọng chất vấn: “Trại trà Bốn Mùa chúng tôi còn chưa cho phép, sao các cô dám cả gan bán trà trên mạng Tiên?”