Ngô Bình suy ngẫm một lúc, sau đó nói: “Được, tôi nể mặt cậu Lâm một chút”.
Lâm Kiếm Phong mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá, nếu cậu Ngô có thời gian, tám giờ tối nay hoàng hậu sẽ đợi ở nhà tôi”.
Hai người không nói được thêm câu nào, Lâm Kiếm Phong lại vội vàng tạm biệt, có vẻ là về sắp xếp, dù sao hoàng hậu đến thì cũng phải chuẩn bị nhiều thứ.
Tiễn Lâm Kiếm Phong đi, Ngô Bình hừ một tiếng.
Thanh Ngưu xuất hiện bên cạnh cậu, nói: “Tôi đi với cậu”.
Ngô Bình: “Tôi chỉ là thắc mắc tại sao hoàng hậu lại cứ nhất quyết muốn gặp tôi? Lẽ nào bà ta biết là tôi lấy thai ngọc đi à?”
Thanh Ngưu: “Bà ta muốn cái gì thì đến lúc đó sẽ biết, cần gì phải nghĩ nhiều thế”.
Ngô Bình khẽ cười: “Cậu Ngưu nói phải”.
Sau đó cậu quay lại Kim Đỉnh Các, ăn cơm với Mộ Dung Linh Âm và Mộng San. Đến buổi chiều cậu và Diệp Ngưng Băng rời khỏi học viện Hoàng Gia đến một vùng hoang vu.
Hai người dừng bên cạnh một hòn đá lớn, Ngô Bình nói: “Họ đến rồi”.
Cậu vừa dứt lời một ông lão gầy gò xuất hiện, ông ta mặc một bộ dò đen, trên tay áo thêu hình năm đầu lâu màu trắng. Cả người ông lão toát ra phong thái tiên khí, hai tay để ra sau lưng: “Này cô bé, cô muốn tự sát hay để tôi tự ra tay?”
Người này vừa xuất hiện, Ngô Bình đã biết người này là cường giả Thần Thông cấp mười.
Giọng Thanh Ngưu vang lên trong tai cậu: “Cậu Ngô, có cần tôi ra tay không?”
Ngô Bình nói: “Mặc dù Thần Thông cấp mười khá mạnh nhưng tôi cũng không sợ ông ta”.
Cậu lấy kiếm Thất Tinh Long Uyên ra, lạnh lùng nói: “Muốn giết Diệp Ngưng Băng thì phải qua ải của tôi trước”.
Ông lão nhìn Ngô Bình, hừ một tiếng nói: “Tôi nghe nói đến cậu rồi, lần trước cậu gây trở ngại từ bên trong. Nhưng lần này cậu không cứu cô ta được đâu”.
“Cứ thử xem”.
Lúc này Ngô Bình bỗng tiến đến một bước, bí lực Thất Tinh Trảm Đạo trong người lan ra, cậu dùng sức thi triển Lục Kiếm Trọng Sơn.
Một tia kiếm quang chói sáng chém xuống, nhanh như chớp, sức mạnh phá pháp, chồng chéo, thương hồn, đâm chém, suy yếu đều tụ lại vào trong Lục Trọng Sơn của cậu, rất nhiều sức mạnh hợp lại, đòn tấn công này của Ngô Bình có lực sát thương gấp mấy trăm lần.
Kiếm quang bỗng biến mất, sau một nhát đâm, kiếm quang xuất hiện trước mặt ông lão.
Trước mặt ông lão lóe sáng, sau đó cái đầu văng ra xa, hai pháp bảo hộ thân, ba lá bùa của ông ta lập tức bị chém đứt, sức mạnh đáng sợ nổ tung trên người ông ta.
Ông ta hoảng hốt, ý thức của ông ta hơi mơ hồ, vô thức hét lên một tiếng, sử dụng bùa thế thân.
“Phụt”.
Cơ thể do bùa thế thân biến thành nổ tung, ông ta xuất hiện cách đó cả mấy trăm mét, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
“Này, cậu dùng gì thế, thế mà lại đáng sợ đến thế”, ông ta gào lên.
Thế nhưng Thanh Ngưu bỗng xuất hiện phía sau, đánh một đòn rất nhẹ vào đầu ông ta. Đầu ông lão rụt lại, bị đánh vào trong cổ, Nguyên Thần nổ tung, hình thần bị tiêu diệt.
Giết được ông lão rồi, Thanh Ngưu lục lọi trên người ông ta rồi quay lại bên cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình cực kỳ hài lòng với uy lực của Lục Kiếm Trọng Sơn: “Nếu ông ta không có bùa thế thân thì nhát kiếm đó của tôi đã có thể giết ông ta rồi”.
Thanh Ngưu: “Không thể xem thường tu sĩ Thần Thông của thế giới này, người này không ngờ cậu Ngô lại mạnh như thế. Nếu ông ta có chuẩn bị đầy đủ, e là cậu Ngô rất khó làm ông ta bị thương”.
Dĩ nhiên Ngô Bình hiểu pháp bảo và bản lĩnh của tu sĩ Thần Thông hậu kỳ rất mạnh, cho dù không đánh lại, họ cũng có rất nhiều cách để thoát.