Vừa nói tay phải anh vừa nắm lại, năm luồng nước từ trong không trung hiện ra được rót vào trong chén trà. Sau khi rót được một phần ba lượng nước, anh ném lá trà vào và tiếp tục rót nước.
Thoáng cái, một làn hương thơm thoang thoảng tỏa ra.
La Khởi Vân cầm tách trà bằng cả hai tay và nhấp một ngụm nhẹ. Sau đó, cô ấy cảm thấy rằng giữa môi và răng xuất hiện một sự thay đổi kỳ diệu về mùi hương, nhanh chóng đạt đến giai đoạn thứ mười của mùi hương.
Sau đó hương thơm được ủ và thăng hoa, bước sang một cảnh giới mới, rồi sinh ra mùi hương giai đoạn mười một. Mùi thơm này cộng hưởng với đại đạo của trời đất, khiến toàn thân cô ấy bừng sáng, lộ ra vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Điều này còn chưa kết thúc, mùi hương tiếp tục thay đổi, tạo ra thay đổi giai đoạn thứ mười hai. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn khác, nó khiến cho mỗi lỗ chân lông của cô ấy đều tỏa ra hương thơm, từ đó kết nối với trời đất.
Mùi hương không ngừng phát triển, giai đoạn mười ba, giai đoạn mười bốn, mãi đến giai đoạn mười lăm mới dừng lại, chỉ thiếu một chút nữa là có thể biến thành mùi hương giai đoạn mười sáu.
Ngô Bình nhìn biểu cảm của La Khởi Vân và mỉm cười hỏi: "Cô La, trà này thế nào?"
“Mười lăm giai đoạn!”, cô ấy mở to đôi mắt đẹp, kêu lên.
Minh Lam sửng sốt, cô ta có quan hệ tốt với La Khởi Vân, vì vậy cô ta hiểu mười lăm giai đoạn mùi hương có ý nghĩa gì. Ngay cả Trà Thánh cũng chỉ có thể đạt tới giai đoạn thứ mười, làm sao tên này có thể đạt tới giai đoạn mười lăm được?
Ngô Bình nói: "Tôi thiếu một ít thảo dược, nếu không hẳn là có thể đạt tới giai đoạn mười bảy, thậm chí giai đoạn mười tám. Như vậy, trà Thiên Vận mới coi như hoàn hảo".
La Khởi Vân vô cùng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh, cô ấy cười nói: "Lý công tử thật sự là một thiên tài, tôi rất ngưỡng mộ!"
Cô ấy nói với chàng trai trẻ: "A Thủy, dọn quầy đi".
Chàng trai tên A Thủy lấy làm lạ, hỏi: “Thưa cô, cô mới vừa dựng quầy hàng, sao lại muốn dọn?”
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Bởi vì bây giờ tôi chỉ tiếp đãi Lý công tử".
Ngô Bình cười nói: "Cô La, như thế không ổn đâu nhỉ?"
La Khởi Vân nghiêm túc nói: "Công tử là một quý nhân, đương nhiên tôi phải tiếp đãi anh thật tốt".
Liễu Chí Mưu vội vàng xin một tách Thiên Vận, khi trà vào cổ họng, hơi thở của ông ấy run lên và ông ấy cảm thấy vô cùng thoải mái, ông ấy cười nói: "Công tử, đây thực sự là loại trà tốt nhất trên thế giới!"
Minh Lam cũng muốn uống, nhưng Ngô Bình đã cất trà đi. Anh dùng rất nhiều dược liệu trân quý cho loại trà này, làm sao có thể để người ta uống không được?
Minh Lam hừ một tiếng, nói: “Không uống thì không uống, tôi không thèm!”. Nói xong, cô ta và ba người còn lại tức giận rời đi.
Sau khi trò chuyện một lúc, Liễu Chí Mưu nói: "Công tử, cuộc đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta có nên đến đó ngay bây giờ không?"
Ngô Bình: "Được".
La Khởi Vân nói: "Anh muốn mua gì vậy?"
Ngô Bình: "Không có gì, chỉ là một ít đan dược kỷ nguyên thôi".
La Khởi Vân mỉm cười và nói: "Vậy tôi sẽ đi cùng anh, có lẽ tôi có thể giúp đỡ'.
"Cũng được".