Ngô Bình cười nhạo: “Bây giờ tôi sẽ cho anh biết, vị trí thứ nhất này không phải ai cũng có thể thay thế được”.
“Ầm!”
Một tia chớp lóe lên, Ngô Bình xuất hiện ngay trước mặt Ngô Bình giả, sau đó đánh mạnh vào mặt hắn. Tốc độ quá nhanh, đúng thật là nhanh như chớp, Ngô Bình giả thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã xuống đất.
Hắn ngã xuống đất, sau đó Ngô Bình giẫm lên đầu hắn, lạnh lùng nói: “Nói! Là ai bảo anh giả dạng tôi”.
Ngô Bình giả này sợ đến hồn phi phách tán, thật ra hắn cũng là một thiên tài, thực lực vượt xa các tu sĩ cùng tuổi, tiếc là còn kém xa Ngô Bình cả ngàn dặm, vừa ra tay đã bị lộ.
Hắn nói: “Tôi nói, là…”
Vừa nói được một nửa, cả người hắn bỗng biến thành một hòn đá, sau đó nổ thành vô số mảnh.
Ngô Bình nhíu mày, ánh mắt lướt một vòng rồi nhìn đến trưởng lão Viên: “Là ông ra tay?”
Lúc này trưởng lão Viên đã bình tĩnh lại, ông ta lạnh nhạt nói: “Xem ra cậu mới là Ngô Bình thật. Vừa rồi thật xin lỗi, tôi nhìn lầm cậu là kẻ mạo danh suýt nữa đánh chết cậu”.
Ngô Bình bật cười: “Suýt nữa? Tôi đã nói rồi, cái thứ rác rưởi như ông không có tư cách đánh chết tôi”.
Trưởng lão Viên nổi giận: “Cậu…”
Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta: “Trưởng lão Viên, tôi nhớ ông rồi đấy”.
Anh biết rằng một khi Ngô Bình giả mất mạng, chuyện này sẽ không tra ra được kết quả gì nên anh không định truy cứu nữa.
Trưởng lão Tôn nhìn các trưởng lão, sau đó cười nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, chúng tôi xin lỗi cậu về chuyện trước đó”.
Ông ta lấy những phần thưởng kia ra trao lại cho Ngô Bình: “Bắt đầu từ giờ, cậu chính là đệ tử của Học viện truyền kỳ”.
Ngô Bình nhìn, năm trăm triệu đồng Thần Long, năm mươi lượng Hỗn Mang thần kim, một tam thanh phù cấp Đạo Tổ, túi Càn Khôn linh bảo Tiên Thiên, tất cả đều ở đây không thiếu gì.
Nhận lấy mọi thứ, Ngô Bình bước xuống bục.
Triệu Hàn Sơn đi tới nói: “Cậu Ngô, thực xin lỗi, Ngô Bình giả này được tôi đón ở cửa, không ngờ là giả”.
Ngô Bình nói: “Không trách trưởng lão Triệu được, là có người cố ý gài bẫy tôi. Bọn họ tính toán rất tốt, đánh chết tôi, chết rồi thì không có chứng cứ, sau đó giả sẽ biến thành thật. Tiếc là họ tính sai rồi, tôi không dễ bị giết như vậy”.
Triệu Hàn Sơn gật đầu: “Học viện truyền kỳ là một học viện mới được thành lập, mọi người không hòa thuận, nội bộ có âm mưu đấu đá nhưng đã xảy ra loại chuyện này, ảnh hưởng quá xấu”.
Ngô Bình: “Trưởng lão Viên đó là người thế nào?”
Triệu Hàn Sơn: “Ông ta tên là Viên Thế Đức, là một vị Thiên Quân, nhà họ Viên sau lưng ông ta rất có thế lực ở Tiên Giới. Thủ đoạn của người này tàn độc, rất khó đối phó. Mới đây không lâu, đã có hai trưởng lão chết vì ông ta”.
Ngô Bình cau mày: "Kẻ ác như vậy, tôi phải tìm cơ hội tiêu diệt mới được!"
Triệu Hàn Sơn: "Bọn chúng dám làm như vậy thì có lẽ không chỉ có một người đứng sau, sau này cậu nhất định phải cẩn thận".
Ngô Bình hỏi: "Học phủ truyền kỳ có bao nhiêu trưởng lão?"